Trưởng ban Trương nhìn thấy trên mặt Trần Hữu Tùng cuối cùng đã có một ít nét cười, nên cũng yên tâm.
Gần đây tổ công tác bọn họ biểu hiện ra là sóng yên biển lặng, nhưng trên thực tế thì họ đang làm một việc lớn. Mọi người đều rất bận, trưởng ban Trương càng như vậy. Anh ta mấy ngày nay vốn dĩ không ở Bình Thành, mà ở huyện Huệ Thành chỉ đạo công việc, nhưng khi nghe nói thị trưởng Trần vì việc sửa chữa đường xá mà đã không nghỉ ngơi hai đêm liên tiếp nên đã nhanh chóng quay về.
Trưởng ban Trương mấy tháng gần đây chạy đến rất nhiều huyện và thị trấn bên dưới, đối với tình hình giao thông ở Bình Thành có hiểu biết sâu sắc. Quả thực, bất luận là trong thành phố hay các huyện thị bên dưới thì đều không tìm ra một đường quốc lộ hay đường phố nào đàng hoàng, việc sửa chữa đường xá quả thực là một việc vô cùng cấp bách.
Nếu như làm thành công thì không chỉ là tạo phúc cho người dân mà còn là một vốn liếng chính trị quan trọng. Với vị trí hiện tại của thị trưởng Trần, muốn đi lên thì hoặc là có bối cảnh lớn mạnh, hoặc là phải làm ra một số việc mà người khác không làm được. Lãnh đạo bên trên dù cho trong lòng không muốn thăng chức, nhưng những chiến tích bày ra mọi người đều nhìn thấy thì không thăng chức cũng không được.
Rất dễ nhận thấy thị trưởng Trần chỉ có thể đi con đường thứ hai.
Trưởng ban Trương lục lọi lá trà trong ngăn tủ rồi pha một ly trà cho thị trưởng Trần và bản thân, nhấp một ngụm rồi cười nói: “Trà này không tệ, đợi lát nữa em đổ nửa bình mang đi!”
Thị trưởng Trần từ chối cho ý kiến, cúi đầu xuống lại bắt đầu xem văn kiện.
Trưởng ban Trương thong dong điềm tĩnh uống hết một ly trà, lại rót thêm một ly cho bản thân, sau đó mới nói: “Anh Hữu Tùng, có lúc thực sự không được xem nhẹ những nơi nhỏ bé, một nơi nghèo nàn như huyện Huệ Thành kia mà vẫn có không ít những ông chủ lớn! Những người này cũng là những người đủ thông minh, mấy năm trước chính sách siết chặt như thế vậy mà vẫn có thể giữ được tài sản, một số người thậm chí còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, quả thật là lợi hại! Tuy nhiên, những người này đều không có chút vấn đề gì, hơn nữa tài sản cũng đều có thể nói là có nguồn gốc rõ ràng…” Lời còn chưa nói xong, thị trưởng Trần đã ngắt lời hỏi: “Các cậu còn cần bao nhiêu thời gian nữa mới có thể điều tra xong?”
Ba tháng trước, nhiệm vụ duy nhất của tổ công tác là điều tra kỹ lưỡng quyền sở hữu số lượng lớn tài sản và bất động sản trong Bình Thành, nói cách khác chính là phải điều tra rõ tài sản cá nhân ở Bình Thành rốt cuộc thuộc về ai. Công việc này cực kỳ phức tạp, có lúc phải thiết kế mấy ban ngành chính phủ, do đó mặc dù toàn bộ nhân viên của tổ công tác đều tập trung tinh thần, nhưng hiện tại tiến độ vẫn không khả quan lắm.
Trưởng ban Trương sửng sốt một chút rồi nói: “Ít nhất cũng phải cần năm tháng nữa!”
Thị trưởng Trần không hài lòng trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Cậu có thể điều tạm nhân viên từ thị chính bên này, trong vòng một tháng phải hoàn thành!”
Trưởng ban Trương đột nhiên đứng lên, một ngụm trà cũng phun ra: “Một tháng? Tuyệt đối không thể!”
Thị trưởng Trần không để ý đến anh ta, tiếp tục nói: “Trong vòng một tháng điều tra rõ ràng tiền trong tay ai, sau đó mới đến việc sửa chữa đường xá. Việc triển khai quyên góp trong toàn thành phố, nếu ai dám có tiền trong tay mà không chịu quyên góp thì tịch thu nhà người đó! Trong vòng một tháng khoản tiền đó phải có đúng hạn, để đúng lúc đến mùa xuân năm sau thì có thể khởi công sửa chữa đường xá!”
Trưởng ban Trương trố mắt đứng nhìn, mặc dù cuộc vận động ở các nơi đều rất rầm rộ, khắp nơi đều bắt được các phần tử phá hoại thuộc giai cấp tư sản, tịch thu hết tài sản trôi nổi của giai cấp tư sản. Nhưng thị trưởng Trần làm triệt để như thế, về cơ bản là một người cũng không buông tha. Làm như thế sẽ khiến cho nhiều người tức giận, hoặc là sẽ rước lấy những phiền phức không cần thiết.