Trần Hữu Tùng rõ ràng nhìn thấy sự lo lắng của anh ta, nói: “Mặc dù cục trưởng Từ đã từ chức, nhưng căn cứ vào hình thức hiện tại, bất luận là ai thăng chức thì những chính sách này đều sẽ không thay đổi. Dù cho chúng ta không hành động thì đoán chừng cấp trên cũng sẽ không để Bình Thành sống yên bình, thay vì thế, còn không bằng chúng ta hành động trước! Đúng rồi, cậu phải cảnh cáo mấy người của cậu đi, nếu như có ai dám cả gan lợi dụng chuyện này đút túi riêng thì nhất định phải trừng trị nghiêm khắc!”
Trưởng ban Trương cảm thấy đầu anh ta có thể nổ tung.
Cuộc sống của anh ta gần đây ở Huệ Thành mặc dù rất bận, nhưng gần tối đã tan làm thì tuyệt đối sẽ không tăng ca. Huệ Thành nghèo khó nhưng những làng chài quanh đó không ít. Mặc dù chính phủ nhiều lần kêu gọi ngư dân bắt được con cá, con tôm nào thì nhất định phải giao nộp lên cho công xã, tư nhân bị cấm mua bán tất cả mọi thứ.
Nhưng có rất ít người ngốc tới mức thà để bản thân đói bụng cũng phải giao nộp lên cho tập thể, đa số mọi người vẫn chọn nộp một phần lớn, còn giữ lại một ít để lén lút bán cho người mua ở thành phố.
Trong số đó khách hàng như trưởng ban Trương là người mà ngư dân thích nhất. Thứ nhất là hào phóng, chưa bao giờ trả giá, thứ hai là anh ta mua rồi cũng không mang đi, mà bảo ngư dân chế biến ngay tại chỗ, ăn xong rồi mới đi. Ưu điểm của việc làm như vậy là không chỉ không có bằng chứng mua bán mà anh ta còn trả thêm năm hào tiền công chế biến.
Ăn mấy lần rồi trưởng ban Trương cũng quen luôn, sau đó cố định ở nhà ông cụ Từ.
Ông cụ Từ là một ngư dân già đã làm nghề đánh bắt ba mươi năm rồi, không chỉ có kinh nghiệm đánh bắt cá bắt tôm mà kĩ năng bếp núc cũng không tệ, các món hải sản được nấu ra cực kỳ thơm ngon, lại kết hợp với rượu nhà ông ta ủ thì thật sự tuyệt vời. Đương nhiên ngoài việc đó ra, anh ta cũng rất thích trò chuyện cùng ông cụ Từ.
Ông cụ Từ không biết chữ, nhưng lại có cách nhìn rất độc đáo đối với nhiều việc.
Ví dụ như ở Từ Gia Đồn, thôn mà ông ta sống, bí thư chi đoàn thôn rất thích thể hiện sự tích cực tranh luận, để khiến người dân trong thôn giao nộp thêm nhiều tôm cá. Cái loa phóng thanh trong thôn mỗi ngày nhấn mạnh hàng chục lần, để cho mọi người không được chỉ chăm lo sự ấm no cho bản thân mà mọi việc phải suy nghĩ cho lợi ích của quốc gia và tập thể trước.
Ông cụ Từ bưng lên một đĩa bạch tuộc xào cay vừa mới nấu xong, lại rót một ly rượu cho trưởng ban Trương và trợ lý Tiểu Tôn rồi bĩu môi nói: “Cả ngày nói mấy thứ xa vời! Trong thôn này ai mà không biết! Hai chiếc thuyền đánh cá của nhà ông ta mỗi ngày đều ra biển, đánh về không ít đồ, số lượng giao nộp lên trên cũng không nhiều hơn người khác, nhưng hằng ngày lại khuyến khích người khác nộp nhiều hơn!”
Trợ lý Tiểu Tôn khẽ mỉm cười nói: “Chú à, chú nói rất đúng, làm việc mà chỉ nói miệng thì không được rồi, mà phải hành động cho đầy đủ!”
Ông cụ Từ cũng rót cho bản thân một ly rượu, nói: “Chứ còn gì nữa! Những người kia cũng chỉ là biết mồm mép lão luyện! Khi hành động chân thực thì không được! Theo tôi, việc này vốn dĩ đã không đúng, năm ngoái chính phủ đã đưa ra văn kiện, quy định mỗi nhà một thuyền đánh cá nộp bao nhiêu tôm cá, nhưng bây giờ lại muốn mọi người nộp thêm.
Việc này giống như trong tay chỉ có hai cái bánh bao hấp, đã nộp lên một cái nhưng vẫn nghĩ đến một cái khác! Điều này có khác gì với bọn địa chủ công xã cũ bóc lột nông dân chúng ta trước đây!”
Lời nói này có chút mất quan điểm, thư ký Tôn đang muốn khiển trách thì trưởng ban Trương trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Ông cụ Từ nhìn thấy trưởng ban Trương gật gật đầu cười thì tiếp tục nói tiếp: “Tôi là một người không có văn hóa, không hiểu đạo lý lớn.