Nhưng tôi thấy, bí thư thôn của chúng tôi luôn nhấn mạnh tập thể, nhưng tập thể không phải là một đồ vật, mà là loài người. Cũng có thể nói, những người của tập thể kia bảo những người chúng tôi giao nộp cá tôm cho họ ăn, bọn họ nhiều người ăn không no, còn yêu cầu chúng tôi nộp thêm. Sao họ lại không nghĩ chúng tôi cũng đói bụng? Hơn nữa, mấy người của tập thể kia đang làm gì, vì sao không thể tự lực cánh sinh?”
Lời nói này thực ra cũng rất hợp lý.
Trưởng ban Trương gật đầu, nói: “Chú à, chú nói rất đúng! Chú yên tâm, chỉ cần nộp đủ theo yêu cầu của chính quyền rồi thì người khác không dám làm khó mọi người!”
Quả thực là như thế, thị chính Bình Thành đối với thuế nông nghiệp của nông dân và hàng hải sản của ngư dân mỗi năm nộp lên đều có yêu cầu tỷ lệ rõ ràng, sẽ không vô duyên vô cơ mà tăng định mức. Nhưng giả sử số lượng nộp lên của một số nơi hoặc công xã nhiều hơn thì sẽ nhận được lời khen thưởng của các ban ngành cấp trên, thậm chí sẽ còn được tính vào thành tích chính trị. Một số cán bộ cấp cơ sở sẽ vì vậy mà nhận được cơ hội thăng tiến, vì vậy bên dưới mới có thể làm thư thế.
Ông cụ Từ cười gian xảo, ông ta sớm đã nhìn ra trưởng ban Trương là một người làm quan, hơn nữa rất có khả năng là một quan lớn.
Làm việc dưới quyền của thị trưởng Trần mà không biết kì kèo mặc cả là một thiệt thòi lớn. Trước đây, trưởng ban Trương quá non nớt, thiếu hụt kinh nghiệm tranh đấu, vì thế chịu không ít thiệt thòi.
Anh ta gãi gãi đầu, to gan nói: “Anh Hữu Tùng, việc này tôi không thể làm được! Năng lực của tôi có hạn, nếu không thì đổi người khác đến phụ trách việc này?”
Trần Hữu Tùng không bị anh ta chọc giận, ngược lại cười nhạo một tiếng, nói: “Sao, gặp khó khăn lại muốn lâm trận bỏ chạy?”
Trưởng ban Trương nghiêm túc nói: “Thị trưởng Trần, một tháng thực sự không thực tế, điều tra quyền sở hữu tài sản có lúc rất đơn giản, nhưng có lúc bị quấn vào mấy vòng luẩn quẩn, hơn nữa còn cần phải phối hợp với các ban ngành khác. Những việc này đều cần thời gian, bây giờ là giữa tháng mười một, tết năm nay là vào giữa tháng hai, còn thời gian ba tháng. Tôi sẽ tranh thủ kết thúc hết tất cả công việc điều tra kỹ lưỡng trước tết, ra tết lại dùng thời gian một tháng hoàn thành hết toàn bộ việc quyên góp, tháng tư xuân về hoa nở, công trình sửa chữa đường xá đã có thể khởi công!”
Thị trưởng Trần trầm tư vài giây nói: “Tháng tư quá muộn! Trễ nhất là giữa tháng ba phải khởi công!”
Trưởng ban Trương gật đầu.
Trần Hữu Tùng lại cúi đầu bắt đầu xem văn kiện, khoát khoát tay ý bảo anh ta có thể đi.
Trưởng ban Trương đứng lên, lấy trong ngăn tủ ra một hộp lá trà, lá trà này là trà Tước Thiệt thượng hạng, rơi vào tay người như thị trưởng Trần thì có chút đáng tiếc.
Thị trưởng Trần thật không giống như Triệu Trân Trân kia, hoàn toàn không hiểu cũng không coi trọng, anh ta lúc còn trẻ thức khuya có thói quen uống trà đậm để phấn chấn tinh thần, thích hồng trà đậm đặc như trà Thiết Quan Âm, không thích trà xanh loãng.
Trưởng ban Trương không tìm được hộp rỗng, dứt khoát lấy một hộp trà Tước Thiệt còn nguyên đem đi.
Lại vừa mới qua khoảng nửa tháng, bên thủ đô còn chưa truyền đến bất cứ tin tức gì, nhưng cục trưởng Từ đã chủ động gọi điện thoại đến.
Rất hiển nhiên, tâm tình của cục trưởng Từ trong cuộc gọi không được tốt, mặc dù ông ta không nói rõ nhưng lần về hưu này của ông ta dễ nhận thấy không phải là tự nguyện. Bởi vì ông ta đã sớm qua tuổi nghỉ hưu, lần này có lẽ là bị lật đổ, hơn nữa không thể không chủ động lui về.
Cực trưởng Từ không đồng ý mấy với sự việc của bản thân nên thị trưởng Trần cũng không hỏi nhiều, tuy nhiên vẫn nắm được thông tin quan trọng nhất, người thay thế cho cục trưởng Trần là một cái tên cũng không xa lạ với anh ta: Vương Quế Sinh.