Do vậy cần phải nhanh chóng tìm kiếm một vài ứng cử viên phù hợp, sau khi trải qua quá trình quan sát, ông ta sẽ dần dần biến họ thành thân tín của mình.
Lư Chí Vĩ này mặc dù là một người trẻ tuổi nhưng lý lịch và năng lực đều có, thái độ của anh ta đối với một lãnh đạo mới cũng đúng mực. Nhưng cho dù anh ta trầm ổn bình tĩnh thì anh ta cũng không được cục trưởng Từ trọng dụng, đây là một sự thật không thể chối cãi.
Vương Quế Sinh đã quyết định rồi, chỉ cần Lư Chí Vĩ này không có vấn đề gì lớn, người mà cục trưởng Từ không coi trọng thì ở đây ông ta càng phải trọng dụng.
“Chí Vĩ, đã tan làm rồi còn phải viết tài liệu gì vậy? Chúng ta đi xem bộ phim nội bộ đi, nghe nói có phim mới chiếu!” Lưu Vân Vân lôi kéo ống tay áo của Lư Chí Vĩ có chút gì không hài lòng nói.
Mặc dù hai người còn chưa kết hôn nhưng Lưu Vân Vân mỗi ngày ngay khi tan làm đều lập tức đến tìm vị hôn phu Lưu Chí Vĩ. Cô ta là nhân viên tổng đài của bệnh viện quân đội, công việc thường ngày rất nhàn rỗi. Nếu đổi lại là ngày trước, Lư Chí Vĩ không có yêu cầu gì quá cao đối với công việc của bản thân, tuyệt đối sẽ không chủ động tăng ca, chắc chắn sẽ đi cùng Lưu Vân Vân.
Tuy nhiên, từ sau khi Vương Quế Sinh thăng chức, luôn hay nói những lời tán thưởng anh ta, với cả luôn bảo anh ta làm mấy việc ngoài chức vụ, khiến bản thân Lư Chí Vĩ cũng có yêu cầu càng cao hơn.
Lưu Vân Vân cứ lôi kéo làm Lư Chí Vĩ viết hỏng hai chữ, anh ta có chút khó chịu đặt bút máy xuống, nói: “Hôm nay không được! Nếu em thực sự muốn xem thì đi một mình trước đi!”
Thái độ của anh ta vừa lạnh lùng vừa không thể nghiêm túc, Lưu Vân Vân bĩu môi tức giận, không vui nói: “Nếu em muốn đi một mình thì còn đến đây nói với anh sao!” Nói xong thì xoay người chạy xuống lầu.
Cháu gái nhà chính ủy đương nhiên được lớn lên trong sự nâng đỡ chiều chuộng, nên tính tình có chút kiêu ngạo cũng rất bình thường. Nếu như là trước đây thì lúc này Lư Chí Vĩ sẽ không cùng phụ nữ tranh chấp, sẽ luôn chủ động xuống lầu an ủi cô ta. Nhưng hôm nay tài liệu của anh ta mới viết được một nửa, lúc này đã sắp xếp xong mạch suy nghĩ, đang muốn viết liền một mạch nên không xuống lầu đuổi theo vị hôn thê.
Lưu Vân Vân bước xuống lầu thì nhìn thấy tư lệnh Lư một mình uống trà ở đại sảnh, lập tức thay đổi biểu cảm, tươi cười bước đến nói: “Bác Lư, bác uống trà gì ngon vậy ạ?”
Tư lệnh Lư rất thích cô con dâu tương lai này, cười nói: “Mấy người trẻ tuổi các cháu cũng thích uống trà sao? Không phải là đều thích cà phê gì gì của nước ngoài đó sao?”
Chính ủy Lưu có bốn đứa cháu gái, nhưng Lưu Vân Vân là người được thương yêu nhất, cô gái này rất biết cách giao tiếp với người lớn tuổi, biết nói như thế nào sẽ khiến cho các trưởng bối vui lòng, liền nói: “Ơ kìa, bác Lư, sao mấy việc người trẻ tuổi chúng cháu mà bác đều biết vậy ạ? Nhưng mà cháu không thích uống cà phê đâu, vì nó có một mùi vị kì lạ khó tả! Vẫn là pha một ấm hồng trà uống là thoải mái nhất! Nói thật với bác ạ, nếu cháu ở nhà một mình, pha một bình trà và một túi hạt dưa thì có thể nhâm nhi cả một ngày rồi!”
Tư lệnh Lư nghe xong lời này thì rất vui, ông ta lấy một cái ly sạch rót cho Lưu Vân Vân một ly trà, nói: “Hôm nay cháu có lộc ăn đó, đây là Đại Hồng Bào chính hiệu! Ở bên ngoài không dễ uống được đâu!”
Lưu Vân Vân bưng lên, rụt rè uống một ngụm nhỏ.
“Đậm đà dịu nhẹ, ngọt thanh để lại dư vị cam, đúng là trà ngon!”
Lúc đầu tư lệnh Lư cho rằng Lưu Vân Vân chỉ đang nói chuyện xã giao, nhưng nghe được lời đánh giá của cô ta về Đại Hồng Bào như vậy thì không còn nghi ngờ gì mà lấy ra một gói hạt dưa từ trong ngăn kéo rồi nói: “Người cổ đại uống trà thì chú trọng phải có trà có bánh, hơn nữa trà bánh phải tinh tế lịch sự.