Ngô Thanh Phương vừa nghe nói Kiến Quốc bị bệnh thì lập tức gấp gáp nói: “Hiệu phó Dương, vậy bây giờ chúng ta đi đi!”
Dương Quang Thắng gật đầu.
Lúc đi ngang qua hợp tác xã mua bán, hiệu phó Dương đi vào mua một túi kẹo và một gói bánh ngọt.
Ngô Thanh Phương thấy thế có hơi xấu hổ. Mặc dù cô ấy làm việc ở trường không có lương, nhưng trong tay vẫn có một ít tiền, nhưng mà không có mang theo người. Vừa rồi bởi vì gấp gáp cũng quên quay về nông trường lấy.
Bởi vì hai người đều là lần đầu tiên đến, nên phải liên tục hỏi thăm đến mấy người, còn đi sai con hẻm, vì thế trễ nải thời gian, lúc đến đã hơn mười giờ rồi.
Triệu Trân Trân ngủ một giấc đã thức dậy, nhưng cảm thấy đầu óc vẫn còn chút không minh mẫn lắm nên dùng nước lạnh rửa mặt, giở sách Vật lý cấp ba ra chuẩn bị học một chút thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Hiệu phó Dương, Thanh Phương! Sao hai người lại đến đây rồi?”
Dương Quang Thắng cười nói: “Hiệu trưởng Triệu, nghe nói con trai nhà cô bị bệnh, tôi và cô giáo Ngô đại diện trường đến thăm!”
Triệu Trân Trân cười nói: “Cám ơn hai người, mau vào đi!”
Bởi vì Kiến Xương vẫn còn ngủ ở hiên nhà, Triệu Trân Trân sợ thằng nhóc bị đánh thức nên mời hiệu phó Dương và Ngô Thanh Phương đến nhà giữa. Trong phòng không có nhóm lò nên hơi lạnh, cô vội vàng đi rót hai chén nước nóng bưng lên.
Dương Quang Thắng hỏi thăm tình hình của Kiến Xương, biết được thằng nhóc đã hạ sốt rồi thì đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt: “Hiệu trưởng Triệu, một mình cô chăm sóc bốn đứa trẻ rất vất vả. Nếu như có khó khăn gì nhất định phải nói ra, trường chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô giải quyết!”
Ngô Thanh Phương ở bên cạnh cũng gật đầu mạnh tỏ vẻ tán thành.
Triệu Trân Trân cười nói: “Cám ơn hiệu phó Dương nhé. Tạm thời tôi không có khó khăn gì, nhưng mà tình hình của Tam Bảo còn phải quan sát thêm. Ngày mai có lẽ tôi cũng chưa đi làm được, chuyện ở trường vất vả cho thầy rồi!”
Ngô Thanh Phương chưa đi theo. Cô ấy nhìn thấy sắc mặt của Triệu Trân Trân không được tốt lắm nên nói: “Trân Trân, em đi nằm thêm một chút đi, đừng để ý đến chị!” Vừa nói thì vừa đẩy Triệu Trân Trân vào trong phòng.
Triệu Trân Trân quả thật là cảm thấy có hơi mệt. Lúc ban đầu cô nằm trên giường nhắm mắt dưỡng tinh thần, không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào nữa.
Trước tiên Ngô thanh Phương kiểm tra qua một loạt nguyên liệu trong bếp, cuối cùng dự định làm một nồi mì nước súp cải trắng. Thời tiết lạnh thế này, Kiến Xương lại bị cảm, thích hợp ăn một ít đồ nhiều nước.
Ngô Khải Nguyên nấu ăn rất giỏi, Ngô Thanh Phương làm một số món đơn giản cũng rất nhanh nhẹn. Đầu tiên là nhào bột mỳ, đợi khi mì nở rồi thì rửa sạch cải trắng, cắt vừa ăn, sau đó thì cán bột mỳ, cho dầu vào nồi phi thơm hành xào cải trắng, chín tám phần rồi cho nước vào, sau khi nước sôi thì nấu mì.
Còn chưa bật lò lên thì đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến.
“Hiệu trưởng Triệu có ở nhà không?”
Ngô Thanh Phương do dự. Lúc này trong phòng ở chái nhà không có động tĩnh gì, có thể thấy Triệu Trân Trân đã ngủ rồi.
Sau khi người đàn ông bên ngoài hỏi liên tiếp sáu bảy lần, vốn dĩ đã định đi rồi thì Ngô Thanh Phương mở cửa ra.
Trong tay Hà Khánh Hải cầm một bình bột ớt đang định nói, nhìn thấy người phụ nữ lạ mặt thì ngơ ngẩn.
Đương nhiên Ngô Thanh Phương cũng không thể nhận ra anh ta, hỏi lại: “Anh là ai? Tìm Trân Trân có chuyện gì?”
Hà Khánh Hải cười, chỉ vào cánh cửa ở đối diện nói: “Chào cô, tôi là hàng xóm của hiệu trưởng Triệu. Đây là ớt mà trước kia đã hứa tặng cho cô ấy, phiền cô chuyển lại cho cô ấy nhé!”
Vốn dĩ Triệu Trân Trân đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng cũng không ngủ sâu, mơ hồ nghe thấy tiếng gọi lớn ngoài cửa, hơn nữa hình như còn là giọng nói của bác sĩ Hà ở nhà bên cạnh nên vội vàng khoác áo khoác đi ra.
Bên ngoài cửa, Hà Khánh Hải đang đưa một bình ớt cho Ngô Thanh Phương.