Ánh mắt của Hà Khánh Hải lập tức nhìn sang chỗ cô, nói: “Hiệu trưởng Triệu mới ngủ dậy à? Tam Bảo thế nào rồi? Không còn phát sốt lại chứ?”
Triệu Trân Trân cười nói với anh ta: “Vừa rồi tôi đo nhiệt độ cho thằng bé, không sốt nữa, lúc này còn đang ngủ.”
Hà Khánh Hải gật đầu nói: “Nhớ kỹ hai tiếng đo nhiệt độ cho cậu nhóc một lần, ăn những món tương đối dễ tiêu hóa. Nếu như buổi chiều tiện thì tôi có thể sang bấm huyệt một chút cho cậu nhóc. Thằng bé nhỏ như vậy mới bệnh đã tiêm thuốc cũng không tốt!”
Triệu Trân Trân vừa mừng vừa sợ.
Cô vốn cho rằng bác sĩ Hà là Tây y, không ngờ còn biết xoa bóp Trung y.
Kiến Xương vốn sinh ra đã hơi yếu ớt, quả thật hễ bệnh là lại phải đi bệnh viện để truyền nước. Nếu như chữa trị không kịp thì quá trình phát triển bệnh đặc biệt nhanh. Lúc thằng nhóc một tuổi, có lần mẹ Trương bế thằng nhóc ra ngoài chơi bị dính mưa. Sau khi về sợ thằng nhóc bị bệnh lập tức tắm nước nóng và thay bộ quần áo khô thoáng, vậy mà đêm đó vẫn phát sốt. Khi đó một bác sĩ già ở Đại học Bình Thành đã từng nói tình trạng này của thằng nhóc, bị bệnh tất nhiên phải tiêm thuốc uống thuốc, nhưng bình thường cũng phải chú ý nhiều hơn. Tốt nhất là tìm một thầy bấm huyệt tương đối tốt, cách hai ngày thì bấm huyệt cho Kiến Xương một lần. Có một số huyệt vị khi được đả thông rồi thì sẽ có sức đề kháng tốt hơn.
“Bác sĩ Hà, thật sự cảm ơn anh! Buổi chiều tôi đều ở nhà, không có gì bất tiện cả. Anh mới vừa xong ca đêm, mau về nghỉ ngơi đi!”
Hà Khánh Hải gật đầu, cười nói: “Cũng đã quen rồi không có gì! Tôi đến nhà ăn ăn cơm, ăn xong thì sẽ về nghỉ ngơi!”
Lúc ban đầu Ngô Thanh Phương còn có chút đề phòng đối với người đàn ông trẻ tuổi gọi cửa này, sau này nghe nói anh ta là bác sĩ của bệnh viện, hơn nữa còn rất quan tâm Kiến Xương, còn chủ động muốn bấm huyệt cho thằng nhóc, có thể thấy là một người rất tốt. Canh mì cô ấy nấu cũng đã sắp xong rồi, chừa ra một chén mời anh ta cũng là không có vấn đề gì.
Nhưng mà đây là nhà của Triệu Trân Trân, Hà Khánh Hải cũng là hàng xóm của Triệu Trân Trân, việc này không đến lượt cô ấy làm chủ, chỉ đành giữ im lặng. Nhưng mà một giây sau Triệu Trân Trân đã quay sang hỏi cô ấy: “Chị Thanh Phương, chị đang làm cơm trưa trong bếp đúng không ạ?”
Ngô Thanh Phương gật đầu nói: “Đúng vậy, mì đã cán xong cắt xong rồi, nước cũng sắp sôi rồi, lát nữa là có thể ăn!”
Triệu Trân Trân gật đầu, nhìn Hà Khánh Hải nói: “Bác sĩ Hà, nếu như anh không chê thì đến nhà tôi ăn chén mì đi! Mặc dù bệnh viện không xa, nhưng anh chạy tới chạy lui cũng mất khá nhiều thời gian!”
Hà Khánh Hải đương nhiên muốn còn không được.
“Hiệu trưởng Triệu, có phải cô nên giới thiệu cho tôi một chút không. Tôi đoán chị này là chị của cô phải không?”
Ngô Thanh Phương và Triệu Trân Trân đều sửng sốt.
Triệu Trân Trân cười nói: “Tôi lại muốn có một người chị như vậy đấy! Chị Thanh Phương là hàng xóm lúc tôi còn nhỏ, bây giờ cũng công tác ở trường tiểu học của nông trường!”
Hà Khánh Hải gật đầu với Ngô Thanh Phương nói: “Chào cô, tôi là Hà Khánh Hải, làm việc ở bệnh viện công xã. Có bị đau đầu nhức óc hay là đau thắt lưng đau chân đều có thể đến tìm tôi! Nhưng mà tôi vẫn hy vọng đừng gặp các cô ở bệnh viện!”
Lời nói này khiến cho Triệu Trân Trân và Ngô Thanh Phương đều cười ha ha.
Lúc này trong nhà đột nhiên truyền đến tiếng của Kiến Xương.
“Mẹ ơi! Mẹ!!”
Triệu Trân Trân vội vàng để chén mì đang ăn dở xuống, chạy chậm đến chái nhà.
Vương Kiến Xương ngủ đủ giấc, gương mặt nhỏ đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Cậu nhóc nhìn mẹ bước vào, vô cùng vui mừng bò từ trên giường xuống: “Mẹ, con đói rồi, con muốn ăn cơm!”
Triệu Trân Trân vừa lấy áo khoác cho cậu nhóc vừa cười nói: “Dì Ngô của con làm canh mì ngon lắm đấy, mẹ làm một chén to cho con nhé?”