Nhà ăn của trường còn đỡ hơn một chút. Bây giờ nông trường đã vào tiết nông nhàn. Trưởng nông trường Vương này không giống như trưởng nông trường Lý hận không thể để cho họ làm việc cả ngày đến tối. Mặc dù cũng tìm việc để họ làm, nhưng chỉ cần làm nửa ngày, buổi chiều có thể về phòng của mình nghỉ ngơi.
Nhưng cũng chính vì vậy mà cung ứng thức ăn của nhà ăn không những hạn chế số lượng mà chất lượng cũng rất tệ. Trong bánh bột ngô có lẫn trấu cám, trong nước canh đến một giọt dầu cũng không có. Người lớn còn có thể ăn được, trẻ con ăn vào cũng hơi gay go. Mỗi lần nhìn thấy con trai dùng hai tay ôm lấy chiếc bánh bột ngô ra sức gặm, trong lòng cô ấy đều khó chịu không nhịn được.
Nếu như sau khi tan học cô ấy làm một tô mì cho Đằng Đằng thì không biết cậu bé này sẽ vui mừng bao nhiêu!
Cô nhận lấy cái túi, hơi ngại ngùng nói: “Trân Trân! Vốn dĩ chị đến đây là để giúp đỡ…”
Triệu Trân Trân từ nhỏ đã sống ở nông thôn, càng hiểu rõ ý nghĩa của một hạt kê hạt gạo hơn người khác. Cho dù là sau khi gả cho Vương Văn Quảng, cuộc sống xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng trước giờ cô đều sống tính toán tỉ mỉ, chưa bao giờ phô trương lãng phí. Nhưng cho dù như thế thì trước giờ cô cũng chưa từng hẹp hòi, đặc biệt là đối với người cần giúp đỡ.
Hơn nữa cô cũng cho rằng đây không phải là chuyện lớn lao gì.
Triệu Trân Trân vỗ vỗ vai của Ngô Thanh Phương, cười nói: “Lương thực này là em bán cho chị đấy. Nửa ký bột mì một hào bảy, cộng thêm phiếu lương thực, nửa ký tính ra hai hào. Chỗ này có năm ký bột mì, vậy là hai tệ. Đợi sau này chị có lương rồi thì nhớ trả cho em đấy!”
Ngô Thanh Phương cười, biết rõ cô nói như thế là để mình không bị gánh nặng tâm lý.
Bây giờ thế cục bên ngoài đừng nói là hai hào nửa ký bột mì, cho dù là bốn hào nửa ký thì chỉ sợ là cũng phải tranh nhau mới mua được.
Mặc dù cô ấy là cao tài sinh của khoa Trung văn Đại học Bình Thành, cũng đã viết không ít kịch bản văn chương, nhưng trong cuộc sống thật sự không thể xem là một người khéo ăn nói và có thể biểu đạt cảm xúc của mình một cách chính xác. Giờ phút này Ngô Thanh Phương ngoại trừ cảm kích ra thì không nói ra được bất cứ lời nào.
Triệu Trân Trân vỗ vai cô ấy nói: “Chị Thanh Phương, chị tin em đi, tất cả rất nhanh sẽ qua đi thôi!”
Ánh mắt của Ngô Thanh Phương lập tức sáng lên, ra sức gật đầu.
Con người sau khi phát sốt thì cơ thể sẽ yếu ớt. Tiểu Kiến Xương ăn cơm xong tự mình nằm trên giường cầm đồ chơi xếp gỗ chơi một lát, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Hiếm khi được rảnh rỗi, Triệu Trân Trân vội vàng lấy sách toán cấp ba ra, ngồi trước bàn chăm chỉ học. So với vật lý thì cô cảm thấy độ khó của toán ít hơn nhiều. Đương nhiên là khó hơn so với giáo trình cấp hai rồi, rất nhiều điểm kiến thức không phải vừa nhìn đã biết, phải xem kỹ mấy lần, sau đó suy nghĩ cẩn thận một lượt mới được.
Mặc dù vậy vẫn có một số đề bài trên sách luyện tập mà cô không biết làm.
Cho nên tiến triển rất chậm.
Cô toàn tâm đắm chìm trong tri thức, cho nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Mới xem không được mấy trang sách, một câu đề ứng dụng cuối cùng còn chưa làm ra thì ba đứa Kiến Dân đã tan học về rồi. Kiến Minh vừa vào nhà đã la hét than mệt.
Quả thật đối với một cậu nhóc ba tuổi mà nói, một mạch đi một hai cây số, hơn nữa còn phải theo kịp tốc độ của anh cả và anh hai là có hơi tốn sức.
Triệu Trân Trân đóng sách lại, cười nói: “Tứ Bảo của chúng ta mệt rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Con có muốn uống nước không?”
Kiến Minh gật đầu nói: “Mẹ, món củ cải bữa trưa trong nhà ăn của trường mặn quá, mẹ có thể nói với đầu bếp nấu ăn một tiếng, để họ bỏ ít muối hơn không?”