Triệu Trân Trân đáp một tiếng, đang muốn đứng dậy rót nước cho Kiến Minh thì Kiến Quốc đi tới nói: “Mẹ, để con rót nước cho em cho!”
Kiến Minh uống nước xong, bò lên giường chơi xếp gỗ với anh ba.
Cô nhìn hai con trai lớn ngoan ngoãn làm bài tập, đột nhiên hỏi: “Kiến Quốc, kỳ thi giữa kỳ con thi được bao nhiêu điểm?”
Vương Kiến Quốc lập tức bỏ bút trong tay xuống, hất mặt lên có phần tự hào nói: “Mẹ, con đều thi được một trăm điểm!” Thực tế thì học sinh tiểu học thi được trăm điểm không xem là chuyện hiếm có, nhưng chuyện thường đó là ở tiểu học trước lớp ba, sau lớp bốn do chương trình học tăng nhiều, mỗi môn đều thi được một trăm điểm cũng không quá dễ.
Kiến Quốc từ nhỏ cũng là một đứa trẻ thông minh, nhưng mà so với anh trai Kiến Dân thì còn kém một chút. Hơn nữa thằng bé còn hơi không cẩn thận, có thể giành được thành tích tốt trên cơ sở này có thể thấy quả thật là đã bỏ tâm huyết.
Triệu Trân Trân sờ đầu thằng bé nói: “Kiến Quốc của chúng ta thật là giỏi! Buổi tối mẹ sẽ làm bánh củ cải trứng gà cho các con có được không?”
Bánh củ cải trứng gà làm tương đối phức tạp hơn so với các loại bánh thông thường. Trước tiên phải ngâm sợi bún cho mềm rồi cắt nhỏ, sau đó thì chiên trứng gà, củ cải cắt sợi, nguyên liệu trên cộng thêm hành, gừng, dầu mè trộn lại với nhau, cuối cùng thêm một con tôm nhỏ lên, gói nhân trong da bánh được cán mịn, cho dầu vào nồi chiên đến vàng hai mặt là được.
Bánh củ cải mới ra lò cắn một miếng cả miệng toàn là dầu, mùi vị tươi ngon, bốn đứa trẻ đều rất thích ăn.
Vương Kiến Quốc cùng với em trai liên tục gật đầu đồng ý.
Kiến Dân không vội vàng gấp gáp, đậy nắp bút máy lại nói: “Mẹ, con đã làm xong bài tập rồi, con sẽ đi làm cơm cùng mẹ!”
Kiến Dân làm việc gì đều rất giỏi, có cậu bé làm trợ thủ, tốc độ nấu cơm cũng có thể nhanh hơn nhiều.
Triệu Trân Trân gật đầu.
Vương Kiến Quốc nhìn mẹ và anh đi ra khỏi phòng, không biết vì sao trong lòng hơi mất mát. Thằng bé âm thầm quyết định lớp tự học chiều mai một phút cũng không chơi, tranh thủ ở trường làm hết bài tập. Như vậy thì về đến nhà có thể giúp mẹ làm việc rồi!
Vóc dáng của Kiến Quốc và anh trai Kiến Dân không khác biệt lắm, có khi còn chắc hơn Kiến Dân một chút. Thật ra thằng bé là một đứa đỡ lo nhất trong bốn đứa con, từ nhỏ khẩu vị tốt sức khỏe cũng tốt, gần như ít khi bệnh. Đối với một đứa trẻ mười tuổi như thằng bé mà nói, làm chút việc nhà không những không mệt mỏi, đặc biệt là giúp mẹ làm cơm, một tiếng mệt cũng không than, còn có thể nói chuyện với mẹ giống như bạn bè, thằng bé rất thích.
Vương Kiến Quốc cúi đầu nhanh chóng làm bài tập.
Mặc dù giữa hàng xóm với nhau qua lại rất bình thường, nhưng Hà Khánh Hải cảm thấy bản thân là một người đàn ông độc thân. Bất luận Triệu Trân Trân là tình hình thế nào thì anh ta cũng không tiện đến thăm sau khi trời tối, cho dù là vì chuyện của mấy đứa trẻ thì trong mắt của người khác có thể sẽ không đơn giản như thế nữa.
Có một số người, đặc biệt là những phụ nữ lớn tuổi, có thể do cuộc sống của bản thân quá mức nhàm chán, toàn chỉ dựa vào việc nhìn chằm chằm người khác để tìm thú vui.
Vì vậy khi anh ta thức dậy thì phát hiện trời đã không còn sớm, ngay cả cơm bà Hà đã nấu xong rồi mà cũng không kịp ăn đã vội vã qua nhà. Anh ta nhìn thấy cửa sân nhà của Triệu Trân Trân khép hờ, cũng không có gõ cửa hay lên tiếng chào hỏi mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Sân của công xã nhỏ hơn rất nhiều so với nông thôn. Anh ta mà lên tiếng chào hỏi, căn nhà bên cạnh của Triệu Trân Trân chắc chắn sẽ nghe thấy.
Mặc dù vốn dĩ không có gì, nhưng làm việc cẩn thận vẫn tương đối tốt hơn!
Hà Khánh Hải tự cho rằng mình nghĩ rất chu đáo, nhưng anh ta không ngờ phía sau mình lại có một cái đuôi nhỏ.