Bởi vì cha mẹ bận công việc, Hà Mai Mai từ nhỏ đã sống cùng ông bà nội. Năm ngoái lúc mẹ đột ngột qua đời, cô bé cũng đau khổ khóc một trận. Nhưng trẻ con không có tâm tư nặng như người lớn, cô bé sớm đã quen với những ngày tháng không có cha mẹ bên cạnh rồi.
Nhưng theo thời gian mỗi ngày lớn lên, nhất là nửa năm gần đây, Hà Mai Mai nhìn thấy cha mẹ của nhà người khác vẫn rất hâm mộ. Đừng nói đến nhà người khác, mặc dù hai anh họ của cô bé đều giống cô bé, phần lớn đều ở nhà ông bà nội, nhưng bác trai và bác gái mỗi tuần đều đến thăm bọn họ, lúc đến luôn mang theo nhiều đồ ăn ngon.
Đương nhiên, bác trai và bác gái cũng rất thích cô bé, món ngon trước giờ chưa từng thiếu phần của cô bé. Nhưng điều mà Hà Mai Mai ngưỡng mộ không phải là đồ ăn ngon, mà là anh họ lớn như thế rồi còn được bác gái ôm hôn trong lòng, còn gọi họ là bảo bối nữa. Ngay cả bác trai cũng sẽ vỗ vai của bọn họ.
Vì thế Hà Mai Mai rất buồn. Mẹ đã qua đời rồi, cha thì suốt ngày không về, cho dù về cũng là ăn cơm xong thì trốn trong phòng ngủ. Thường khi cô bé tan học về đến nhà thì cha đã đi từ sớm rồi. Đừng nói là quà, ngay cả nói chuyện cũng không nói được vài câu.
Nhưng mà một tháng gần đây, số lần cha về nhà rõ ràng tăng nhiều hơn, thỉnh thoảng còn mang một chút đồ ăn cho cô bé. Vì điều này Hà Mai Mai rất vui mừng. Chỉ cần cha vừa về nhà, hễ cha không ngủ thì cô bé luôn dính chặt lấy cha, quả thật là đi đến đâu thì theo sát đến đó. Vừa rồi vốn dĩ cô bé đang ăn cháo, nhìn thấy Hà Khánh Hải đi ra khỏi nhà, cháo cũng không ăn nữa, bỏ bát xuống đi theo.
Nhưng vẫn là chậm một bước.
Hà Mai Mai chạy bước nhỏ tới đứng ở cửa gọi cha một tiếng.
Lúc này Hà Khánh Hải đã đi vào tới sân, nghe thấy tiếng gọi của con gái, cảm giác chân cũng mềm nhũn cả ra.
Đứa bé này những ngày gần đây cũng không biết làm sao, theo sát vô cùng. Chỉ cần anh ta biểu hiện một chút không kiên nhẫn thì đôi mắt nhỏ rưng rưng của cô bé sẽ khiến cho Hà Khánh Hải sinh lòng áy náy. Vì thế đối với cô bé gần như là muốn gì được đó.
Hà Khánh Hải không thể không quay trở về, nói với đứa con gái đang đứng ở cửa lớn: “Mai Mai mau vào đây!”
Hà Mai Mai không muốn đi vào, bởi vì cô bé muốn cha kể chuyện cho nghe, nên không vui hỏi: “Cha, cha đến nhà Đại Bảo Nhị Bảo có việc à?”
Hà Khánh Hải gật đầu nói: “Đúng vậy, Tam Bảo bệnh rồi, hôm qua phát sốt vào bệnh viện. Cha qua xem tình hình như thế nào, nhân tiện bấm huyệt cho em ấy một chút!”
Mặc dù Hà Mai Mai không vui, nhưng vẫn bĩu môi đi vào.
Triệu Trân Trân và các con lúc này đang ăn cơm.
“Ồ, Mai Mai đến rồi! Mau qua đây ngồi đi!” Bản thân Triệu Trân Trân không có con gái, rất thích Hà Mai Mai xinh đẹp điềm đạm.
Hà Mai Mai rất nghe lời, ngồi bên cạnh cô, trong nụ cười mang theo chút ngại ngùng: “Chào dì Triệu!”
Triệu Trân Trân lấy một cái bánh củ cải trứng gà đưa cho cô bé: “Cháu mau ăn thử bánh của dì làm xem có ngon không!”
Thật ra thì Hà Mai Mai đã ăn cơm rồi, nhưng mà hôm nay vận may của bà Hà không tốt, chơi bài thua một khoản tiền. Đương nhiên chút tiền này không đáng là gì, nhưng thua cho bà Lý trước giờ không hòa hợp, điều này khiến cho bà ta rất không vui, cho nên cơm tối làm đơn giản lạ thường.
Nấu một nồi cháo, hâm nóng mấy cái bánh bao, lại cắt nửa dĩa củ cải mặn là xong bữa.
Hà Mai Mai ở nhà đã ăn một cái bánh bao và nửa chén cháo, cũng đã tương đối no rồi.
Nhưng mà những đứa trẻ đang tuổi lớn như cô bé, ăn thêm một ít cũng hoàn toàn không có vấn đề. Hơn nữa bánh củ cải này thoạt nhìn rất hấp dẫn, ngửi mùi cũng rất thơm. Hà Mai Mai do dự một giây rồi nhận lấy, rất lễ phép nói: “Cám ơn dì Triệu!”