Là thím họ Chu Thục Bình tới từ sáng sớm, mang theo thịt và rau mà bà mua từ cửa hàng lương thực đến để nấu bữa sáng và bữa trưa cho cô, chờ đến lúc tan làm lại nhanh chóng tới và nấu cho cô các loại canh dinh dưỡng.
Cho nên quan hệ giữa Triệu Trân Trân và cả nhà chú họ đã sớm vượt qua quan hệ huyết thống.
Con trai nhỏ của Triệu Thanh Sơn là Triệu Lập Chí mười ba tuổi, đang học lớp chín của trường trung học trực thuộc Đại học Bình Thành. Cậu thiếu niên nhìn vò rượu gật gù đắc ý ngâm một câu thơ Đường: Xin hỏi nơi đâu có quán rượu, mục đồng xa chỉ hạnh hoa thôn. Sau đó cậu bé chỉ cái vò hỏi: “Cha, đây là rượu của thôn Hạnh Hoa ở Sơn Tây sao? Uống có ngon không ạ?”
Bản dịch thơ của Lữ Giang
Vấn đề này, Vương Kiến Dân sáu tuổi rưỡi cũng rất muốn biết.
Người khác không biết rằng cậu bé ngoan Vương Kiến Dân thật ra là một đứa trẻ rất tò mò. Gần đây, sự tò mò của cậu bé đều nằm ở các loại đồ ăn.
Nhân lúc Triệu Trân Trân và mẹ Trương không chú ý, Vương Kiến Dân đã lén nếm thử không ít. Thức ăn bình thường đã được nấu chín, cậu bé đều đã biết được mùi vị, vì vậy cậu bé thường nếm những đồ thô. Ví dụ như cải thảo có vị hơi ngọt, cải dầu có vị hơi chát, giá sống thì hơi chua, đậu phụ sống, ngó sen sống cũng ngọt, ăn rất ngon. Thịt sống cậu bé cũng đã thử rồi, có mùi gỉ sắt, so ra thì thịt gà và thịt lợn có vị tanh ít, thịt trâu thì nặng mùi hơn, khó ăn nhất là thịt dê, vừa gây vừa tanh, cậu bé vừa thử một miếng suýt nữa đã nôn VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.!
Nhưng điều kỳ lạ là khi đã nấu chín thì mấy loại thịt này đều rất thơm!
Vương Kiến Dân giương mắt nhìn chú họ, mong chờ có thể có cơ hội nếm thử rượu phần mà cha nói là rất ngon.
Triệu Thanh Sơn trừng mắt nhìn con trai, nói: “Là rượu của thôn Hạnh Hoa thì sao, con còn quá nhỏ, không được uống rượu. Rượu này có nồng độ cao, trẻ con uống vào sẽ không chịu nổi, bị bỏng bụng đấy!”
Thiếu niên Triệu Lập Chí bĩu môi, căn bản là không tin!
Em bé tò mò Vương Kiến Dân lại giật mình, vội vàng bưng kín cái bụng nhỏ của mình. Cậu bé cho rằng động tác này của mình rất bí mật, nhưng thật ra mấy người lớn đều nhìn thấy. Triệu Thanh Sơn bật cười: “Kiến Dân à, có phải cha cháu ở nhà uống rượu này, còn nói là nó rất ngon không?”
Vương Kiến Dân gật đầu một cái.
Triệu Thanh Sơn tiếp tục nói: “Vậy cháu có muốn nếm thử một chút không?”
Vương Kiến Dân lắc đầu như trống bỏi.
Chu Thục Bình trừng mắt với chồng một cái, nói: “Kiến Dân muốn ăn gà dầu mè đúng không? Nào, miếng này không có xương, mau ăn đi!”
Sau bữa tối thịnh soạn, Triệu Trân Trân nhắc đến chuyện cô đã mua một mảnh đất nhỏ ở Công xã Anh Đào - quê của cô, nằm ở phía sau nhà cha mẹ chú họ.
Triệu Thanh Sơn cũng đã nghe nói chuyện này, nhưng ông vẫn cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao cháu gái lại phải mua nhà ở quê. Chẳng lẽ muốn cha mẹ của Trân Trân qua ở sao?
Điều đó cũng không thực tế, nhà ông cụ Triệu đều là xã viên, phải nghe theo sự sắp xếp lao động của đội sản xuất, ở xã cũng không tiện. Hơn nữa nhà đã để không hai tháng nay, có vẻ không phải là để cho bọn họ ở.
Triệu Trân Trân vừa cẩn thận nhặt xương cá cho bọn trẻ vừa nói: “Chú, dạo này chú có về quê không?”
Triệu Thanh Sơn là một người con hiếu thảo. Vì công việc mà cha mẹ ông chỉ cần một đứa con là ông, nhà ở thì chật, để cha mẹ tới Bình Thành dưỡng lão là chuyện không thực tế, cho nên ông thường xuyên về nhà. Thường thì cách một tháng ông sẽ về quê một lần, nhiều nhất là một tháng về một lần.
Ông gật đầu, nói: “Ngày mốt Hợp tác xã mua bán huyện Huệ Dương đặt mua một lô phân bón hóa học, chú sẽ chở qua đó, tiện đường về nhà một chuyến!”
Triệu Trân Trân nuốt một miếng đậu phụ cay lớn, nói: “Nếu chú có thời gian thì chú giúp cháu dọn dẹp căn hầm phía tây đi, cháu không tiện nhờ người ngoài!”