Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56:

Chương 56:

Triệu Thanh Sơn đặt chén rượu xuống, hỏi: “Cháu muốn tích trữ đồ à?”

Chất lượng phân bón do xưởng phân bón hóa học Bình Thành bọn họ sản xuất rất tốt, không chỉ bán chạy trong khu vực địa phương mà gần một nửa sản lượng được tiêu thụ ở tỉnh Lân, tỉnh Dự, cho nên Triệu Thanh Sơn mới có một chuyến hàng chở qua bên đó.

So ra thì tình hình của Bình Thành năm nay cũng được coi là tốt, hầu hết các hộ gia đình ở nông thôn đều có thể ăn bánh bao và dưa muối.

Mà tỉnh Dự lại khác, đầu mùa xuân năm nay nạn hạn hán rất nghiêm trọng, vụ thu hoạch lúa mì mùa hè rất kém. Cho tới hiện tại, ruộng khô đến nứt nẻ, trời không mưa, giếng ngầm không có nước, người dân lo lắng cũng vô ích. Thật sự bây giờ nhiều người còn ăn không đủ no. Vụ thu hoạch mùa thu đoán chừng cũng không khá hơn, ước tính như thế thì đến mùa xuân năm sau sẽ có nhiều người đói hơn.

Có lẽ một đợt đói mới lại bắt đầu.

Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Chú, thím, chú thím có phát hiện ra rằng cửa hàng lương thực vốn dĩ mở cửa hàng ngày, hiện tại nói là muốn tránh cho có người mua nhiều để đầu cơ trục lợi cho nên cách một ngày mới mở cửa một lần. Còn nữa, Tiểu Lý ở công đoàn chúng cháu có chị gái làm việc ở trạm lương thực thành phố, nói rằng ở các địa phương khác trong nước đã xảy ra thiên tai, sợ rằng lương thực ở chỗ chúng ta đều được đưa qua đó cứu tế. Hiện tại đúng là cửa hàng lương thực không nhập được bao nhiêu hàng, cho nên không dám mở cửa hàng ngày. Nhìn thì thấy lương thực chất đống trong cửa hàng của bọn họ, thế nhưng thực tế ở giữa đã trống không!”

Chu Thục Bình ngồi nghe cảm thấy rất khẩn trương, vội vàng nói: “Trân Trân à, cháu cần dự trữ chút lương thực, nếu vẫn giống như trước thì nạn đói sẽ kéo dài vài năm nữa. Mấy đứa nhóc Kiến Dân đều trong thời điểm đang lớn, không thể đói bụng được!”

Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Đúng vậy, Kiến Dân Kiến Quốc hiện tại đã ăn nhiều hơn cả cháu rồi. Tôi hôm qua nấu mì, Kiến Xương cũng ăn một bát tô đấy!”

Kiến Xương đang cầm một chiếc đùi gà gặm vui vẻ, nghe thấy mẹ nhắc tới nhóc thì nhếch miệng cười toe toét với mẹ, nói: “Kiến Xương ăn một bát, mẹ ăn một bát! Giống nhau!”

Mặc dù thằng nhóc chỉ nói câu ngắn nhưng lại phát âm rất rõ ràng. Triệu Trân Trân nở nụ cười xoa đầu con trai, noi: “Cục cưng ăn từ từ thôi, ăn mấy miếng rồi uống một ngụm canh được không?”

Đứa thứ hai Vương Kiến Quốc đã no rồi. Thằng bé ăn mấy miếng cá, một cái chân gà dầu mè, hai cái bánh cuốn hành lá, còn ăn một bát cháo nhỏ, bụng đã phình to rồi.

Nhưng thằng bé lại có vẻ không vui.

Nói chính xác, mỗi lần Triệu Trân Trân gọi em trai Kiến Xương là cục cưng, thằng bé đều không vui. Mặc dù thằng bé không nhớ được chuyện cách đây đã lâu, nhưng nghe thấy mẹ Trương nói, trước kia mình và anh đều ở trong phòng ngủ của cha mẹ, sau khi có em trai mập Kiến Xương thì hai anh trai là bọn chúng mới lên ngủ ở lầu hai!

Mặc dù bây giờ Kiến Xương cũng không ngủ cùng phòng với cha mẹ nữa, nhưng trong lòng thằng bé vẫn để bụng một chút.

Mình và em trai đều là con của mẹ, nhưng tại sao chỉ có Kiến Xương mới là cục cưng của mẹ? Mình cũng là cục cưng chứ?

Vương Kiến Quốc vỗ cái bụng nhỏ, nói: “Mẹ, em trai là cục cưng, vậy con là gì?”

...

Triệu Trân Trân hơi sửng sốt, xoa xoa cái đầu nhỏ của Kiến Quốc, sau đó lại nhìn con trai lớn Kiến Dân, khuôn mặt nhỏ của cậu bé cũng đang căng thẳng. Cô cười nói: “Kiến Dân và Kiến Quốc của chúng ta đều là cục cưng mà!”

Kiến Quốc không hài lòng, nói: “Không đúng! Con là Nhị Bảo, anh trai là Đại Bảo, em trai là Tam Bảo, em bé là Tứ Bảo!”

Mấy người lớn đều bị dáng vẻ nhỏ bé nghiêm túc của thằng bé chọc cười.

Triệu Trân Trân nhận ra rằng có thể cô đã lơ là đứa đầu và đứa thứ hai, nên cười nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, đã ăn no chưa? Ăn no rồi thì mình đi rửa tay nhé!”

Bình Luận (0)
Comment