Rất hiển nhiên, Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc vô cùng hài lòng với tên gọi mới, nên hai đứa lập tức chạy đến sân.
Ăn cơm xong, Triệu Trân Trân kéo thím họ nói chuyện của Tiền Hồng Khánh và Lưu Tân Lan.
Cũng rất trùng hợp, Chu Thục Bình khá ấn tượng với cái tên Tiền Hồng Khánh.
Không có lý do nào khác, con gái lớn của bà là Triệu Linh Ngọc cũng học khoa Hóa học ở Đại học Bình Thành, năm nay cũng vừa tốt nghiệp, là bạn học của Tiền Hồng Khánh. Trong thời gian ở trường, luận văn mà Tiền Hồng Khánh viết đã được đăng trên tạp chí cấp tỉnh, Triệu Linh Ngọc vô cùng hâm mộ, đã từng nhắc đến trước mặt bà.
Triệu Linh Ngọc là đứa trẻ lớn muộn, lên đại học rồi cũng không biết đường tìm đối tượng, có người theo đuổi cô cũng không quan tâm. Bởi vì tài năng có hạn, tất cả những gì cô có thể làm đó là học tập chăm chỉ.
Hiếm khi thấy cô nhắc tới tên một nam sinh, Chu Thục Bình còn tưởng rằng con gái vừa ý người ta, vậy nên bà vui vẻ nhờ người nghe ngóng, còn nhân dịp Tiền Hồng Khánh đến nhà ăn lấy cơm quan sát một lượt. Thoạt nhìn quả thực không tệ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề, trông rất lanh lợi đoan chính.
Vừa nhìn đã thấy dáng vẻ của một sinh viên giỏi.
Không ngờ thằng nhãi này còn trẻ như vậy mà đã có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế!
Có câu nói “tiểu bạch diện, tâm bất thiện”, quả đúng là như vậy!
Triệu Trân Trân lại nói: “Thím, thím biết Văn Quảng và chủ nhiệm Lưu không dễ đối phó. Ai cũng biết Tiền Hồng Khánh là sinh viên mà Văn Quảng tán thưởng nhất, nếu như Lưu Tân Lan bị Tiền Hồng Khánh lừa, nói không chừng chủ nhiệm Lưu kia sẽ ghi thù cả Văn Quảng nhà chúng ta, cho nên chuyện này...”
Cô ghé lại rỉ tai với thím họ.
Ngày hôm sau, Triệu Trân Trân mới vừa bước vào phòng làm việc Công đoàn, chị Quách đã khẽ cau mày với cô.
Đây là ám chỉ cho biết chị ta có phát hiện mới.
Triệu Trân Trân cười một tiếng, nói: “Ôi, chị Quách hôm nay xinh đẹp quá, váy mới mua sao?”
Quách Ngọc Phượng mặc một chiếc váy liền áo màu đỏ rực, tóc buộc đuôi ngựa cao và để mái, quả thật rất có sức sống, thoạt nhìn tràn đầy sức chiến đấu.
Được lãnh đạo khen ngợi, chị ta rất vui, lấy mấy trang bản thảo mình viết từ trong túi xách ra, hết sức khiêm tốn nói: “Chủ tịch Triệu, tối hôm qua tôi đã sửa lại một lần, cô xem xem thế nào?”
Triệu Trân Trân liếc nhanh mấy cái. Mặc dù chị Quách tốt nghiệp cấp hai, nhưng chữ viết tay quả thực hơi xấu, giương nanh múa vuốt, ngược lại lại có chút giống bản thân chị ta.
Cô gật đầu một cái, nói: “Lát nữa tôi sẽ xem kỹ!” Nói xong, cô lấy cuốn “Tuyển tập văn” trong ngăn kéo ra tiếp tục dẫn mọi người đọc diễn văn.
Mỗi ngày sau khi vào làm, đọc diễn văn chính là quy tắc không thể thay đổi trong Công đoàn bọn họ. Khi chủ tịch cũ còn ở đây là như vậy, nhưng khi đó chỉ đọc hai mươi phút. Triệu Trân Trân cảm thấy hai mươi phút quá ngắn, không học được điều gì, cho nên kéo dài đến nửa tiếng.
Chủ nhiệm Tùy rất ít khi tới Công đoàn, thứ nhất là do phòng làm việc cách khá xa, thứ hai là bình thường bề bộn nhiều việc, cho dù có chuyện gì thì tất cả cũng do cấp dưới báo tin. Vốn dĩ hôm nay anh ta cũng không cần đích thân tới, nhưng đáng tiếc là hai cấp dưới hôm nay đều xin nghỉ, người còn lại vì có vẻ ngoài cao lớn cường tráng cho nên vẫn đang can ngăn ở hiện trường.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nghe giọng đọc chỉnh tề như vậy, có cảm giác như còn học giờ học chính trị ở trường vậy.
Anh ta kiên nhẫn chờ tiếng đọc bên trong biến mất mới lập tức đẩy cửa bước vào.
Triệu Trân Trân rất kinh ngạc, nở nụ cười nói: “Ôi, Chủ nhiệm Tùy, người bận rộn như anh sao lại có thời gian rảnh rỗi tới Công đoàn chúng tôi hướng dẫn công tác vậy? Nào nào, mau ngồi mau ngồi!”
Chị Quách tay chân mau lẹ, lập tức rót một chén trà bưng qua, nói: “Chủ nhiệm Tùy, đây là trà Tín Dương Mao Tiêm chính hiệu, uống rất ngon đấy, anh thử một chút đi!”