Để hòa giải xung đột giữa hai Trưởng phòng Tiêu thụ, Chủ nhiệm Tùy đã nói rất nhiều, khô miệng khô lưỡi, lúc này đừng nói là Mao Tiêm, cho dù là một chén trà thô vụn anh ta cũng có thể uống một hơi cạn sạch.
Uống xong một chén trà, sắc mặt của Chủ nhiệm Tùy đã khá hơn một chút, nhưng anh ta cũng không dám lề mề, lập tức đứng lên nói: “Chủ tịch Triệu, phó xưởng trưởng Chu tìm cô, chúng ta qua đó ngay bây giờ đi!”
Trên đường đến văn phòng xưởng, Triệu Trân Trân nhanh chóng biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trước tiên phải giải thích hoàn cảnh một chút: Trưởng phòng La của Phòng Tiêu thụ trong xưởng bọn họ sau khi uống rượu say đã nói rất nhiều lời phản động, đúng lúc bị người ta nghe được báo lên bộ phận xưởng. Mấy chuyện thế này rất khó thu thập bằng chứng, nhưng không ngờ sau khi điều tra lại có tới mấy người đứng ra làm chứng, thế nên Trưởng phòng La chẳng những bị cách chức mà còn bị chính quyền thành phố coi thường.
Thật ra thì kết quả của Trưởng phòng La không có gì đáng ngạc nhiên. Vị trí của ông ta vốn dĩ đã khiến người ta thèm muốn, năng lực ông ta lại bình thường, may mắn được lên làm trưởng phòng từ ngày xưởng mới được xây dựng. Ông ta đã làm việc hai mươi năm, tác phong thường ngày rất kiêu căng, ỷ vào cống hiến của phòng Tiêu thụ rất lớn cho nên chẳng coi phó xưởng trưởng Chu ra gì.
Để không ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của Xưởng bông nhà nước, Ủy ban Kinh tế thương mại thành phố đã nhanh chóng điều một Phó phòng từ một công ty mậu dịch cấp dưới tới, chính là Trưởng phòng Tiền của Phòng Tiêu thụ hiện tại. Ông ta tốt nghiệp trường dệt may chính quy, lại là lính dù của chính quyền, cho nên ông ta rất coi thường những tản binh trong xưởng này. Ông ta vừa lên đã ra tay cứng rắn, phân chia lại bộ phận Tiêu thụ, sau đó sa thải hai nhân viên tiêu thu cũ với lý do công trạng không tốt.
Chuyện này đã chọc giận Phó phòng Tiêu thụ là Từ Chấn Sơn. Anh ta là em họ của Trưởng phòng La đã bị cách chức. Đây thực sự là một người có năng lực. Sở dĩ Trưởng phòng La có thể làm việc được hai mươi năm chính là vì cậu em họ này gần như đã làm hết công việc của Trưởng phòng.
Danh tiếng của Từ Chấn Sơn trong xưởng cũng rất tốt. Hai người bị Trưởng phòng Tiền khai trừ kia đều là do một tay anh ta cất nhắc. Điều anh ta coi trọng nhất khi dùng người chính là năng lực, họ Tiền kia căn bản đang nói hươu nói vượn!
Từ Chấn Sơn có rất nhiều ý kiến, nhưng xưởng trưởng Tạ quá bận rộn, phó xưởng trưởng Chu bị anh họ anh ta đắc tội rất lớn cho nên không thể nào nói giúp anh ta được.
Mâu thuẫn của hai người càng lúc càng sâu. Sáng sớm hôm nay, Trưởng phòng Tiền không biết tìm được từ đâu ra hai người, nói muốn thay thế vị trí của hai nhân viên Tiêu thụ trước kia. Nếu chỉ như thế thì không có vấn đề gì, nhưng Trưởng phòng Tiền lại yêu cầu Từ Chấn Sơn giao lại khu vực tiêu thụ của mình với lý do ngăn chặn nhận hối lộ, chuyển cho hai người này.
Lần này đã hoàn toàn chọc giận Từ Chấn Sơn, anh ta đã đập bàn làm rùm beng lên với Trưởng phòng Tiền. Chủ nhiệm Tùy tức tốc chạy tới hòa giải một lúc lâu nhưng hai người vẫn không ai nhường ai.
Nếu như không có người kéo ra, nắm đấm của Từ Chấn Sơn đã trúng vào người Trưởng phòng Tiền.
Nhưng mà xưởng trưởng Tạ lại luôn đi công tác, phó xưởng trưởng Chu Quế Chi không thèm quan tâm chuyện này. Thư ký Đảng ủy là một người hiền lành, chạy đến hiện trường rất nhanh nhưng lời nói lại không có sức uy hiếp, chẳng có tác dụng gì.
Trong tình thế cấp bách, Chủ nhiệm Tùy đột nhiên nghĩ tới Triệu Trân Trân.
Mấy ngày trước anh ta có chuyện đến phân xưởng bốc dỡ, trùng hợp là Triệu Trân Trân cũng có mặt ở đó. Không biết tại sao hai nam công nhân trẻ tuổi đột nhiên cãi nhau, cả hai đều trẻ tuổi sức lực tràn đầy, nếu không phải có những người bên cạnh kéo ra, e rằng bọn họ đã nhanh chóng động tay động chân rồi.