Lúc ấy trưởng phân xưởng Tạ Lễ còn đang bàn công việc với anh ta, chưa kịp đi tới xử lý hai người kia thì Triệu Trân Trân đã cười đi đến. Vì khoảng cách rất gần nên những gì cô nói, Chủ nhiệm Tùy đều nghe thấy.
Triệu Trân Trân dùng phương pháp rất đơn giản, chính là trước khen sau đánh, nói trắng ra chính là giảng hòa vô nguyên tắc.
Đừng xem thường kỹ năng này, làm việc trong Xưởng bông nhà nước với mấy ngàn người, kỹ năng này rất quan trọng. Giảng hòa vô nguyên tắc nói trắng ra chính là kỹ năng cân bằng, bình thường thì trình độ tiểu học như cô hẳn là không hiểu điều này.
Phòng làm việc của Phòng Tiêu thụ và văn phòng xưởng nằm cạnh nhau, nhìn từ ngoài vào hai cánh cửa đóng chặt không nhìn thấy gì.
Nhưng vừa đẩy cửa ra, tình hình bên trong đã vô cùng căng thẳng!
Lúc này Trưởng phòng Tiền đã chẳng còn lịch sự văn nhã nữa, áo sơ mi mới tinh bị Từ Chấn Sơn cào rách một chỗ, cặp kính cũng rơi xuống đất. Mà Từ Chấn Sơn đang bị cán sự Hoàng đè chặt trông vẫn vô cùng tức giận.
Thấy cô đi vào, Trưởng phòng Tiền hơi sửng sốt. Trước mặt đồng chí nữ, nhất là trước mặt một đồng chí xinh đẹp như thế thì ông ta vẫn phải giữ thể diện, cho nên không tự chủ được mà sửa lại mái tóc rối bời.
Triệu Trân Trân không nhìn Trưởng phòng Tiền, cô giống như không chú ý tới bầu không khí bất thường trong phòng mà cười nói với Từ Chấn Sơn trước: “Trưởng phòng Từ, hôm qua tôi gặp chị dâu trên đường, nói con lớn nhà anh đi thi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đứa lớn nhà anh năm nay sẽ lên cấp ba nhỉ?”
Câu nói này của cô nghe như không đầu không đuôi, cũng chỉ giống như một câu gợi chuyện bình thường, nhưng kỳ lạ là vẻ mặt của Từ Chấn Sơn lập tức dịu lại. Triệu Trân Trân nhanh chóng nháy mắt với cán sự Hoàng.
Cán sự Hoàng nhìn Chủ nhiệm Tùy một cái, sau đó mới dè dặt buông Từ Chấn Sơn ra.
Mọi người không nghe rõ Triệu Trân Trân nói gì, mà Trưởng phòng Tiền ở một bên nghe thấy thì cười lạnh, ông ta nghe hiểu.
Trưởng phòng Tiền là cháu ngoại nhà họ Nhạc của em họ cha chồng Vương Giá Hiên của Triệu Trân Trân, còn không được coi là thân thích xa. Nhưng vì để cho con gái mình chuyển tới trường trung học trực thuộc Đại học Bình Thành, ông ta đã nhiều lần tới nhà bác sĩ Tào, khi trở về còn gặp được con dâu Triệu Trân Trân nhà họ Vương.
Cha mẹ bây giờ, bất kể thế nào cũng hy vọng con cái mình hóa rồng hóa phượng. Từ Chấn Sơn không có học thức, đại khái cũng muốn con mình sau này có tương lai tốt đẹp!
Trưởng phòng Tiền đã đoán đúng, năm đó Từ Chấn Sơn thiếu hai điểm để đỗ vào đại học, đó là tiếc nuối cả đời của anh ta.
Mặc dù trong Xưởng bông nhà nước, trình độ tốt nghiệp cấp ba không được coi là thấp, nhưng nếu anh ta tốt nghiệp đại học, chưa nói chuyện khác, chức Trưởng phòng Tiêu thụ này không ai có thể cướp được, chỉ có thể do anh ta đảm nhận!
Vì vậy Từ Chấn Sơn rất coi trọng tình hình học tập của hai đứa nhỏ nhà mình. Con gái lớn của anh ta từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, được biết tới là học sinh ba giỏi nổi tiếng trong số các con em của Xưởng bông nhà nước.
Nhưng mà Từ Chấn Sơn không coi trọng trung học Quốc Miên, rất muốn để con gái lớn chuyển trường. Bởi vì trường học cho con em công nhân mặc dù không tệ, nhưng so với những trường cấp ba hàng đầu trong thành phố, nhất là trường cấp ba trực thuộc Đại học Bình Thành kia thì kém hơn rất nhiều!
Mấy năm nay Từ Chấn Sơn làm Tiêu thụ đã quen biết không ít người, nhưng lại có rất ít mối quan hệ với trường học. Những mối quan hệ mà anh ta tìm được đều là nhờ người khác. Vì lý do an toàn, anh ta chọn ba trường cấp ba không tệ cho con gái mình đăng ký, một trong số đó là trường cấp ba trực thuộc Đại học Bình Thành.
Trong lòng anh ta dự tính, chỉ cần có một trường nhận là được rồi.