Hóa ra mấy đời nhà họ Hà đều theo nghề y, tổ tiên nhà họ còn truyền lại cho đời sau một kỹ thuật quan trọng nhất gọi là ấn huyệt cho trẻ. Sau khi ông bà Hà nghỉ hưu thì mở một phòng khám chuyên ấn huyệt. Hai năm nay hai ông bà tuổi tác đã cao cũng đã từng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi. Trong nhà có ba người con, con cả làm việc ở bưu điện trên huyện, đứa thứ hai thì lấy chồng ở Bình Thành, còn người con thứ ba chính là Hà Khánh Hải, nhưng anh ta không muốn từ bỏ việc công chức nên không còn cách nào khác, chỉ có thể đóng cửa phòng khám.
Thế nhưng tính tình con người Hà Khánh Hải rất tốt, chỉ cần anh ta có thời gian, những đứa trẻ của nhà hàng xóm láng giềng mà có bị bệnh, chỉ cần nhờ anh ta đến xoa bóp cho thì anh ta đều sẽ đi, mà lại còn không lấy tiền.
Nhưng Triệu Trân Trân cảm thấy cho dù là như thế cũng không tiện bằng tự mình học. Hơn nữa cô tuyệt đối sẽ không tham lam, cô chỉ cần học mấy phương pháp phù hợp với Kiến Xương là đủ rồi.
Mà thứ khiến cô không ngờ đó là Hà Khánh Hải nhận lời rất nhanh.
Thật ra cô không biết rằng Hà Khánh Hải rất muốn dạy vài người kỹ thuật này, như vậy thì mọi người sẽ không cần mời anh ta đến nhà ấn huyệt nữa. Anh ta không kì kèo tiền bạc mà cũng không quan tâm kỹ thuật gia truyền gì đó, quan trọng là anh ta quá bận, việc ở bệnh viện đã đủ nhiều rồi, hơn nữa anh ta còn muốn nhân lúc còn trẻ đi đây đi đó thăm thú.
Con người sống được một kiếp, nếu mà cứ ở mãi một chỗ ngắm trời mây thì khác gì ếch ngồi đáy giếng đâu, lại chẳng phải là sống phí hoài một kiếp hay sao.
Cổ nhân đã từng nói rồi, đi nghìn dặm còn hơn là đọc nghìn sách, anh ta mới đi qua vài nơi mà đã cảm thấy tầm mắt khác hẳn rồi, cả tâm trạng cũng thay đổi nữa.
Triệu Trân Trân không ngờ học kỹ thuật ấn huyệt cũng không hề dễ dàng. Cô chỉ muốn học phương pháp ấn huyệt cho Kiến Xương, nhưng bác sĩ Hà lại nói cho dù là cùng một đứa trẻ nhưng nguyên nhân của mỗi lần bị bệnh, triệu trứng mà khác nhau thì cách thức, nặng nhẹ, hay thủ pháp mình sử dụng cũng sẽ khác nhau.
Mặc dù cô không muốn học nữa nhưng bác sĩ Hà lại dạy rất tâm huyết, còn chuyển ca cho đồng nghiệp khác, cố gắng không làm vào ban đêm để mỗi ngày tan làm xong sẽ chạy qua chỗ Triệu Trân Trân để dạy xoa bóp.
Trên thực tế thì người đau khổ hơn cả Triệu Trân Trân là Kiến Xương, bởi vì lần nào thằng nhóc cũng bị bắt làm vật mẫu.
Mặc dù lực tay chú Hà khỏe nhưng ít ra lần nào làm cũng đến nơi đến chốn, nhưng mẹ thì không như thế. Lúc đầu mẹ học còn chưa khống chế được lực tay, hết lần này đến lần khác nhấn nhấn day day trên người thằng nhóc. Ban đầu Kiến Xương còn thấy vui lắm bởi vì lực tay của mẹ rất nhẹ, không những không đau đớn mà còn thoải mái nữa.
Thế nhưng đến lần thứ ba thì thằng nhóc đã cười không nổi nữa rồi, bởi vì Triệu Trân Trân cuối cùng tìm được đúng chỗ huyệt, hơn nữa còn dùng lực rất mạnh.
Bây giờ mỗi lần tan học về nhà, Vương Kiến Xương cứ như một đặc vụ nhỏ vậy. Thằng nhóc không đi vào sân sau mà đợi anh hai đi vào trước xem chú Hà có ở trong nhà không. Nếu chú có ở đó thì thằng nhóc sẽ đến nhà ông hai làm bài tập, cho đến khi nào ăn xong bữa tối thì mới về. Thế nhưng có lúc chú Hà về rồi, mẹ vẫn gọi thằng nhóc ra để luyện tập.
Kiến Xương vốn dĩ không có cách nào từ chối mẹ.
Có điều Triệu Trân Trân cảm thấy học xoa bóp thì hơi phức tạp, nhưng đối với cô mà nói vẫn còn dễ hơn là môn vật lý cấp ba bởi vì tốc độ học rất nhanh. Hà Khánh Hải có nói rồi, đừng nói là trẻ con, đến người lớn thì cũng không được phép ngày nào cũng xoa bóp. Bấm huyệt là một việc tốt nhưng nếu ngày nào cũng bấm huyệt sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí, thế nên thật ra Kiến Xương cũng không phải làm vật mẫu nhiều lần.