Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562:

Chương 562:

Kiến Minh ở trong phòng nghe người lớn nói chuyện thì rất tò mò, nghe có người nói nhớ mình thì chạy ra ngoài xem xem, kết quả thấy một bà lão hung dữ và một bà thím vô cùng xấu xí. Cậu nhóc xoay người muốn chạy lại vào phòng thì Chu Gia Anh lại gọi cậu nhóc lại: “Con là Tứ Bảo đấy à? Ôi đã lớn như vậy rồi, mau tới đây để cho bà ngoại ôm một cái nào!”

Cậu nhóc ngước mặt lên nhìn mẹ mình, Triệu Trân Trân gật đầu với cậu nhóc.

Vương Kiến Minh lập tức lễ phép nói: “Chào bà ngoại, cháu phải vào phòng nhà làm bài.”

Không bế được cháu ngoại, Chu Gia Anh tuy bực bội nhưng bà ta còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, mặt cười cười nói: “Trân Trân, thằng út so với lúc nhỏ càng đẹp trai hơn! Thằng bé mới lớn bằng cái tí đã phải làm bài tập, để bà ngoại đi xem xem!” Nói xong tự mình đi vào chái nhà.

Chu Gia Anh vừa vào đã nhìn khắp nơi một lượt, phòng tuy không lớn lắm, nhưng được Triệu Trân Trân sắp xếp rất gọn gàng, so với phòng của bà tốt hơn nhiều.

Vương Ngọc Hoa đảo mắt một cái đã dán mắt vào hai miếng bánh quy trên bàn.

Thời buổi này đến bánh bao hấp bình thường còn không có mà ăn, chứ đừng nói đến những món tinh tế như bánh quy và điểm tâm này.

Triệu Trân Trân mỗi tháng mặc dù có phiếu mua một cân bánh quy, nhưng cửa hàng thường xuyên hết hàng, bình thường cô cũng không có thời gian đi xếp hàng. Kỳ nghỉ lần này vẫn là Kiến Dân và Kiến Quốc thay phiên xếp hàng, mua về một cân bánh bích quy và một cân bánh ngọt, bình thường đều không nỡ ăn, đều để làm phần thưởng cho lũ trẻ.

Vừa nãy Kiến Minh đã giải được khối rubik, vì vậy cậu nhóc được mẹ thưởng được hai chiếc bánh quy.

Vương Kiến Minh rất có ý thức bảo vệ đồ ăn, cảnh giác thấy bà thím xấu xí vẫn nhìn chằm chằm bánh quy của mình, cậu nhóc vội vàng chộp lấy bánh, mỗi tay cầm mỗi chiếc, cái miệng nhỏ nhai bánh rôm rốp chẳng mấy chốc đã ăn hết.

“Nói đi, đến tìm con rốt cuộc có chuyện gì?” Triệu Trân Trân đến một lời khách sáo cũng không muốn nói.

Chu Gia Anh lấy dưa chuột muối trong giỏ ra và nói: “Con bé này, sao lại nói như thế, mẹ vẫn còn nhớ từ nhỏ con đã thích ăn dưa chuột muối mẹ làm, món này buổi sáng ăn kèm với cháo là ngon nhất. Thứ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà bây giờ trong nhà cũng không có được thứ nào đáng giá hơn. Con còn có thể ăn mì tương đen. Chúng ta ở nhà ngay cả bánh ngô cũng không đủ ăn, bữa trưa cũng chỉ ăn cháo loãng.”

Vương Ngọc Hoa cũng lấy từ trong túi quần ra nửa gói kẹo mạch nha, có chút miễn cưỡng nói: “Chị Trân Trân, đây là kẹo mạch nha em mang từ nhà mẹ đẻ đến, đưa cho bọn nhỏ ăn.”

Triệu Trân Trân có chút chán ghét nhìn túi kẹo bị vò nát, đang định từ chối thì Kiến Minh ở bên cạnh đã lên tiếng: “Trẻ con không thể ăn kẹo, ăn nhiều sẽ bị sâu răng.”

Vương Ngọc Hoa vừa nghe xong lập tức mỉm cười và cất mạch nha vào lại túi quần.

Chu Gia Anh chướng mắt trước hành vi của cô con dâu út, lườm cô ta một cái, sau đó quay sang nói với con gái: “Trân Trân, một mình con nuôi bốn đứa trẻ không dễ dàng gì, để hai đứa cháu gái sang giúp con, con còn không vừa ý! Tính tình của con từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, bây giờ vẫn không thay đổi chút nào. Mẹ nói con nghe, bây giờ không phải con làm hiệu trưởng ở nông trường rồi sao, dứt khoát để thằng ba đi làm giáo viên, để em dâu con vào làm trong nhà ăn của trường, như vậy thì hai vợ chồng chúng nó đều đến đây làm việc.

Vừa hay mẹ còn thấy sân chỗ phòng chính còn đang để trống, để cho bọn nó vào ở, thứ nhất là để cho an toàn, thứ hai là cũng tiện giúp con chăm sóc lũ trẻ. Cái khác không nói, lỡ đâu con cái có đứa đau đầu phát sốt, thằng ba dù sao cũng là đàn ông, chạy qua chạy lại tiện biết bao!”

Bình Luận (0)
Comment