Tóm lại, nếu Triệu Trân Trân không đáp ứng yêu cầu của cậu bé, đứa nhóc ba tuổi này sẽ lập tức há miệng, tức giận khóc rống lên.
Về sau, Triệu Trân Trân đã rút kinh nghiệm, chỉ cần thấy Kiến Minh buồn bã, cô lại chủ động hỏi: “Kiến Minh, gần đây con đã học được gì từ thầy cô nào, mẹ kiểm tra bài con một chút nha?”
Khi ấy Kiến Minh trong nháy mắt tràn đầy sinh lực, lập tức đồng ý: “Được chứ mẹ, mẹ ra câu hỏi đi. Đây là sách bài tập chúng con mới được phát, mẹ lựa trong đó để hỏi là được hết.”
Thường thì sau khi Triệu Trân Trân kiểm tra bài xong, Kiến Minh sớm đã quên mất chuyện của các anh, vui vẻ bắt đầu trả lời các câu hỏi.
Khi Chu Gia Anh và Vương Ngọc Hoa đến, ba đứa trẻ đều đã ra ngoài chơi, chỉ có Triệu Trân Trân và Kiến Minh ở nhà.
Bởi vì sắp sang năm mới, Triệu Trân Trân đã quét dọn sạch sẽ trong ngoài nhà từ trước, vì vậy khi không có chuyện gì làm thì cô sẽ ở nhà tự học chương trình cấp ba. Cô ngồi ở trước bàn học rất nghiêm túc, Kiến Minh hôm nay không làm đề toán mà cầm một khối rubik nghiêm túc nhìn trái nhìn phải, cố gắng khôi phục nó như ban đầu.
Đầu óc cậu nhóc rất nhanh nhạy, đôi tay nhỏ không ngừng xoay một chút, lại xoay thêm một chút, không bao lâu đã khôi phục lại hình dáng ban đầu của cục Rubik.
Cậu nhóc phấn khích cầm lên khoe: “Mẹ ơi, mẹ nhìn nè.”
Triệu Trân Trân nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, khen: “Tứ Bảo của chúng ta thông minh nhất.”
Vương Kiến Minh còn không biết khiêm tốn, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, con thông minh nhất, thông minh hơn anh cả, anh hai và anh ba luôn.”
Triệu Trân Trân không nhịn được cười, đang định nói gì đó, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của bà hai: “Trân Trân, mẹ cháu tới rồi.”
Vừa nghe xong lời này, tâm trạng Triệu Trân Trân nhất thời không còn tốt nữa, cô thu hết sách vở vào trong ngăn kéo đi ra ngoài.
Triệu Trân Trân liếc nhìn mẹ mình Chu Gia Anh, đã hơn một năm không gặp, bà vẫn như vậy. Trong lòng cô không thể gạt bỏ được khúc mắc, tuy lúc này ngoài mặt đang cười với bà hai, nhưng căn bản không thể giấu được cơn giận.
Này không biết lại là nghe được cái gì rồi nhảy xổ đến tìm cô kiếm chuyện.
Còn em dâu Vương Ngọc Hoa, cô thậm chí còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Triệu Trân Trân cười với bà hai nói: “Bà hai đi nghỉ ngơi đi, buổi trưa không cần nấu cơm đâu, cháu nấu mì tương đen rồi, làm xong sẽ mang lên cho ông bà.”
Bà hai gật đầu rồi rời đi.
Vương Ngọc Hoa vừa nghe đến món mì tương đen, nước miếng muốn ứa cả ra, nửa năm gần đây gia đình chồng ăn uống kham khổ, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ một chuyến cũng không ăn nổi mì trắng. Món mì tương đen này lại càng khỏi phải bàn, vừa tốn dầu vừa tốn bột, người bình thường đều ăn không nổi, thế là cô ta cười nói: “Vẫn là cuộc sống của chị Trân Trân tốt, bọn em đã nửa năm không được ăn mì tương đen rồi, chị cho em và mẹ ăn ké một tô với.”
Triệu Trân Trân không đếm xỉa đến cô ta, cũng không có ý định mời họ vào nhà.
Thấy thái độ của con gái như vậy Chu Gia Anh càng không vui, lạnh lùng nói: “Trân Trân, chúng ta đường xa đến gặp con, chẳng lẽ phải nói chuyện ở ngoài sân sao?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Mẹ, không phải mẹ đã nói con bây giờ là người nhà của một tù nhân lao động cải tạo, sau này bớt về nhà mẹ lại, không có việc gì thì đừng về sao? Sao bây giờ lại đột nhiên tìm tới con thế này, nhất định có chuyện gì rồi phải không?”
Chủ Gia Anh khẽ giật mình, bà ta đúng là có việc cần nhờ, nhưng cũng biết giờ mà mở miệng nhờ vả ngay sẽ không được chuyện nên bà ta nói: “Không có việc gì, mẹ cũng không đến thăm con, mẹ đến thăm mấy đứa Kiến Dân. Bọn nhỏ đâu hết rồi?”
Triệu Trân Trân lạnh nhạt đáp: “Đều ra ngoài chơi hết rồi.”