Vì hai mươi tệ, Vương Ngọc Hoa lại cười với mẹ chồng nói: “Mẹ, nếu mẹ không muốn đi một mình thì con có thể đi với mẹ. Con vẫn còn một ít kẹo mạch nha lấy từ nhà mẹ con, lúc đi thì đem đến biếu cho chị ấy.”
Ông Triệu nghe con dâu nói thì có chút động lòng, nghiêm mặt quay sang nói với vợ: “Con dâu nói đúng đấy. Nếu đã đều là người một nhà, không cần phải phân chia rõ ràng như vậy. Bây giờ con bé là hiệu trưởng, tuy không so được với cán bộ cấp cao trong huyện nhưng tục ngữ có câu, phép vua thua lệ làng. Chuyện trong trường nó nói một tiếng là được, cho Truyền Hà làm giáo viên cũng không khó khăn gì. Nếu trong trường vẫn còn vị trí trống, kêu thằng ba đến làm việc ở nhà ăn cũng có sá gì.”
Vương Ngọc Hoa hả hê cười với cha chồng, xong lại quay sang nói với mẹ chồng: “Mẹ, con là phận em út cũng không tiện nói, đến lúc đó mẹ nói với chị Trân Trân một tiếng, biết đâu lại nên chuyện thì sao.”
Nhìn vẻ mặt mong đợi của đứa con trai út Triệu Truyền Hà, Chu Gia Anh cũng gật đầu.
Nếu đã là đi thăm con gái và cháu ngoại, đương nhiên không thể đi tay không đến. Nhưng Chu Gia Anh lục lọi khắp nhà mấy lần, trong bếp chỉ có bánh ngô, củ cải trắng và dưa muối, tủ khóa trong phòng thì có một gói đường. Nhưng đó là đồ bà lén mua để thỉnh thoảng cho đỡ thèm, mà chỉ còn lại có nửa gói, bà không nỡ lấy đem đi. Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Trân Trân từ nhỏ đã thích dưa chuột muối bà làm, thế là vớt từ trong bình ra một chén lớn, bỏ vào trong rổ xách theo, rồi cùng con dâu út xuất phát đi đến công xã.
Trường học được nghỉ lễ vào ngày mười chín tháng mười hai âm lịch, thời tiết khô và lạnh nhưng không ngăn được lũ trẻ ra ngoài chơi. Bây giờ trời đã khác mùa thu, ngoài đồng ruộng không có hoa màu cây lúa mì, trời lạnh cóng, hiển nhiên cũng không kiếm ra có gì để ăn được. Nhưng trời cao đất rộng, không gian bao la, không khí cũng trong lành hơn ở trong nhà, lũ trẻ chơi đùa trên cánh đồng hoang vu, phấn khích tự do tự tại chạy nhảy nô đùa.
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc trong ba ngày đã làm xong tất cả bài tập được giao trong kỳ nghỉ, buổi sáng vừa ăn cơm xong đã cùng con cái của nhà họ Hà đối đối diện đi ra ngoài chơi. Vương Kiến Xương thật sự không thích ở nhà trông em, lúc này mặc kệ ăn no hay chưa cũng sẽ lập tức buông đũa chạy theo sau sau các anh.
Kiến Minh lúc này sẽ có chút đáng thương.
Thật ra so với hồi mùa thu thì cậu nhóc đã cao lên không ít, cơ thể cũng có sức hơn, đi tới đi lui mấy bước không thành vấn đề. Nhưng mà quần áo mùa đông mặc nhiều quá, đặc biệt là nếu ra khỏi nhà, Triệu Trân Trân còn sẽ mặc thêm cho cậu nhóc một lớp áo bông nữa, quần áo quá nặng, lúc đi lại không linh hoạt mấy nên sẽ có chút chậm chạp. Vì thế mà cậu nhóc thường sẽ không theo kịp bước chân của các anh, anh cả và anh ba sẽ không nói gì, nhưng anh hai sẽ không khách khí bỏ lại cậu nhóc.
“Em tư, em còn nhỏ quá không thể chạy ra ngoài đâu, nếu bị gió lạnh thổi sẽ bị cảm mất, các anh sẽ bị mẹ mắng đấy.”
Kiến Minh tuy không đồng ý với lời này. Thứ nhất, mẹ chưa bao giờ mắng người khác. Thứ hai, cậu nhóc sẽ không động một chút là bị cảm lạnh, nhưng cậu nhóc còn chưa kịp phản bác, anh cả và anh ba thế mà cũng tán thành theo lời anh hai.
Vừa nhìn thấy gương mặt buồn rầu của Kiến Minh, Triệu Trân Trân còn có chút xót xa, ôm con trai vào lòng an ủi. Lúc này, cậu nhóc thông minh như Kiến Minh lập tức mượn thời cơ đưa ra rất nhiều yêu cầu, lúc thì muốn ăn trứng chiên, lúc lại muốn ăn cháo, hơn nữa còn không chịu tự mình cầm thìa ăn, nhất định phải để mẹ đút.
Không chỉ ăn không, Kiến Minh còn muốn mẹ chơi cùng.