Khi còn trẻ, bà cũng là một nhành hoa đẹp nức tiếng gần xa, chỉ bởi vì mấy năm qua quần quật từ việc nhà cửa đến chuyện đồng áng, ông Triệu lại là người vô tâm, trước giờ cũng không quan tâm gì đến bà, vì vậy so với bạn bè đồng trang lứa thì bà trông có vẻ già hơn mấy tuổi.
Triệu Truyền Hà nãy giờ vẫn im lặng cũng lên tiếng: “Mẹ! Trước đây chị còn ở trong huyện, chúng ta cách xa nhau không thuận tiện, công xã gần như vậy, chỉ cách mấy bước chân. Về lý mà nói, cho dù chị không đến, chúng ta cũng nên đến thăm chị ấy. Một mình chị ấy nuôi bốn đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì!”
Thật ra Triệu Truyền Hà ban đầu không có ý nghĩ này, bây giờ là mùa nông nhàn, đội sản xuất cũng không có việc gì làm. Vương Ngọc Hoa ở nhà lời nào không hợp sẽ cãi nhau với anh ta, hoặc là đến gõ cửa nhà người khác chơi, hoặc là một mình đi loanh quanh khắp xã. Có một lần anh ta đụng trúng bạn học cấp hai, tuy là sống ở hai thôn gần nhau nhưng khi qua lại cả hai lại không chạm mặt nhau. Họ cũng đã mấy năm không gặp lại, hai người vừa tản bộ vừa trò chuyện. Hỏi ra mới biết, người bạn học này trước đây không được tuyển dụng, bây giờ đang làm việc trong nhà ăn của trường tiểu học nông trường, lương mười tám tệ một tháng, buổi trưa còn có thể được ăn miễn phí.
Mặc dù đãi ngộ này còn thua xa nhiều so với khi anh ta làm ở xưởng bông nhà nước ở Bình Thành, nhưng anh ta vẫn rất ghen tị. Người bạn học cảm thấy phản ứng của anh ta có chút kỳ lạ nên nói: “Cậu không biết à? Hiệu trưởng Triệu của trường bọn tôi không phải chính là chị của cậu sao?”
Triệu Truyền Hà không quan tâm đến chính trị, lại càng không quan tâm đến chuyện của Triệu Trân Trân, cả ngày anh ta chỉ nghĩ đến chuyện uống rượu và đánh bài. Vừa nghe bạn học nói anh ta vô cùng sửng sốt nhưng vẫn cố che giấu và nói: “Đương nhiên là tôi biết rồi.” Nói xong thì xoay người rời đi.
Về đến nhà, anh ta cũng không có tâm trạng ra ngoài nữa, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định mặt dày đi thăm dò trước.
Ngày hôm đó anh ta dậy thật sớm, dạo qua vài vòng trước cổng trường tiểu học nông trường, đứng dưới thân cây cẩn thận quan sát từng học sinh và giáo viên đi vào sân trường, không bao lâu anh ta đã nhìn thấy chị gái dẫn bốn đứa nhỏ xuất hiện. Không biết vì sao, anh ta thấy Triệu Trân Trân dường như không giống như trước kia, khác biệt cụ thể ra sao anh ra không nói ra được, dù cho nhìn cả hồi lâu, anh ta vẫn sững sờ không dám lại gần chào hỏi.
Sau khi trở về anh ta kể ngay chuyện này cho vợ, về khía cạnh này hai vợ chồng họ lại nói chuyện rất đồng quan điểm. Vương Ngọc Hoa lắc đầu nói: “Truyền Hà, một người đàn ông như anh đừng có ra mặt, chuyện này theo em thì chỉ cần mẹ anh đi. Mặc kệ nói như thế nào đi nữa mẹ vẫn là trưởng bối, em đã nói biết bao nhiêu lần rồi, chị Trân Trân tính tình nóng nảy, nhưng chị ấy cũng là kiểu xù lông vẫn có thể dỗ dành. Để cho mẹ anh đi qua nói dịu vài lời, thêm chút nước mắt nữa ắt sẽ thành công thôi.”
Triệu Truyền Hà cũng nghĩ đây quả là ý hay.
Vương Ngọc Hoa đắc ý nói: “Truyền Hà, nếu anh thực sự trở thành giáo viên, một tháng có thể kiếm được hai mươi tệ ấy nhỉ?”
Triệu Truyền Hà cảm thấy chị gái mình chỉ có trình độ tiểu học đã có thể làm hiệu trưởng, anh ta là người tốt nghiệp cấp ba thì trở giáo viên tiểu học tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa, đi nói ra bên ngoài giới thiệu mình làm giáo viên cũng dễ nghe hơn, so với làm việc trong nhà ăn thì có thể diện hơn nhiều.
Làm việc ở nhà ăn một tháng có thể kiếm được mười tám tệ, còn làm giáo viên, tuy rằng anh ta cũng không rõ lắm, nhưng ít cũng phải là hai mươi tệ, thế là gật đầu cười nói: “Hẳn là phải vậy.”