Dù thế nào đi nữa, cha mẹ đã nuôi nấng cô, tuy rằng theo cách tính của cô thì cô đã đền đáp xong công ơn dưỡng dục bao nhiêu năm nay rồi, nhưng cũng không thể tính như vậy.
Chu Gia Anh cảm thấy Triệu Trân Trân đã tính toán sai, đúng là những năm qua bà đã nhận lại được một số tiền, số tiền này coi như là để giúp đỡ gia đình và để tìm công việc cho hai đứa cháu, nhưng liệu chỗ tiền ấy có thực sự có thể đền đáp công ơn dưỡng dục không? Nhớ lại ngày cô được sinh ra, chiến tranh khắp nơi, quê của họ rất loạn lạc, cuộc sống khó khăn hơn bây giờ rất nhiều. Vì không có sữa nên Triệu Trân Trân đói đến khóc oa oa, chẳng phải bà đã tiết kiệm khẩu phần ăn của mình, đem đi đổi với chị dâu nhà hàng xóm cũng sinh con để lấy sữa cho cô uống hay sao?
Công ơn dưỡng dục này, cả đời cô cũng không trả hết.
Chu Gia Anh buông cháo bát, không vui nói: “Nông trường kia là để giam giữ phạm nhân, những kẻ bên trong nguyên một đám đều là tội phạm! Học sinh trong trường tiểu học nông trường đều là con cháu của tù nhân! Làm hiệu trưởng ở đó có ích lợi gì? Con về sau đừng có mà nhắc đến việc này nữa, không nghe loa phóng thanh của đội ngày nào cũng nhấn mạnh phải triệt để cắt đứt cái đuôi của giai cấp tư sản à? Chúng ta là những người nông dân đường hoàng chính trực, sao có thể có dính líu quan hệ gì đến bọn phạm nhân lao động cải tạo.”
Vương Ngọc Hoa lại thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, những người trong đội sản xuất đó chỉ biết nói suông, những lời này chính là lừa người. Nói là muốn cắt bỏ cái đuôi giai cấp tư sản, trong thôn nhà nào nhà nấy nuôi thêm một con gà, trong sân trồng một gốc mướp cũng không được, dâu tây trong nhà cũ cũng đều bị nhổ tận gốc. Người khác không biết, nhưng Vương Ngọc Hoa đi loanh quanh cả ngày đã sớm phát hiện ra, phía sau nhà bí thư thôn bọn họ có một căn nhà trống, bởi vì địa điểm tương đối xa, chung quanh đều không có người. Bên trong nhìn cái gì cũng không có, nhưng thực tế thì trong phòng đang lén lút trộm nuôi hơn chục con gà!
Nếu không, làm sao đứa cháu của nhà bí thư thôn có thể mũm mĩm được như vậy?
Bí thư thôn tự cho rằng cách này có thể che đậy được, nhưng vẫn bị cô ta phát hiện ra!
Có thể nói là, mọi thứ trên đời này đều là giả dối, chỉ có cái đồ nào ăn được vào trong miệng mới là thật!
Cô ta cười với mẹ chồng và nói: “Mẹ! Có thể những gì mẹ nói đều đúng hết, nông trường đúng là nơi giam giữ tù nhân, nhưng chị Trân Trân rất thông minh, chẳng phải chị ấy đã ly hôn và vạch ranh giới rõ ràng rồi sao? Vả lại dù thế nào đi nữa chị ấy cũng là một hiệu trưởng, một cán bộ lớn của quốc gia! Lần trước Truyền Hà đến công xã nhìn xa xa thấy được bọn họ, bốn đứa trẻ đều ăn mặc tươm tất và được nuôi nấng vô cùng mạnh khỏe. Đến cả chị Trân Trân cũng không thay đổi chút nào, trông còn tươi trẻ hơn, không có vẻ chịu khổ chút nào cả!”
Chu Gia Anh không muốn nhắc đến con gái, nhưng bà vẫn có chút tình cảm với bốn đứa cháu của mình, mấy đứa trẻ này không chỉ xinh xắn mà còn thông minh dễ thương. Ít nhiều gì cũng đã một năm không gặp, sao mà vừa mới nhắc đến đã thấy nhớ, bà không nhịn được hỏi: “Kiến Dân Kiến Quốc đã cao lớn hơn rồi chứ, đứa thứ ba chắc là đã đi học rồi, đứa thứ tư có phải đã hơn ba tuổi rồi không?”
Vương Ngọc Hoa trước giờ không quan tâm đến tình hình của bốn đứa trẻ nhà Triệu Trân Trân và tất nhiên không thể biết tuổi của mấy đứa trẻ, nhưng lúc này cũng gật gật đầu và nói: “Vâng, chị Trân Trân rất đẹp, mấy đứa trẻ lúc nào cũng đi theo chị ấy, đứa nào đứa nấy trắng trẻo mập mạp, nhìn rất đáng yêu!”
Chu Gia Anh lại bĩu môi, đều nói Triệu Trân Trân lớn lên xinh đẹp, còn không phải là do giống mẹ hay sao!