Nhưng vào lúc này, bà ta thực sự không thể nhịn nổi nữa lập tức chạy ngay đến, dùng hết sức lao lên tát cô con dâu út một cú trời giáng.
Vương Ngọc Hoa chắc chắn không chịu đòn vô ích, mẹ chồng nàng dâu rất nhanh đã lao vào xô xát với nhau.
Ông Triệu và Triệu Truyền Hà khó khăn lắm mới tách được hai người phụ nữ điên ra.
Ông Triệu phải lấy mấy cái bánh bao trắng còn lại trong nhà ra, sau khi tiễn gia đình đứa con trai út đi về, nhìn sang thấy Chu Gia Anh đang khóc, ông ta mặt mày cau có, hút xong một cuộn thuốc lá khô lại bắt đầu trách móc vợ như trước: “Bà cũng thật là, già đầu rồi mà còn vì một quả trứng gà mà đi so đo với con trẻ à? Chúng đều là con trai, con dâu và cháu gái mình, chúng nó là người ngoài cả sao? Bà thật sự không ra dáng trưởng bối, bà nghĩ lại đi, nghĩ cho thật thấu đáo. Bọn nó còn trẻ cứng đầu khó bảo, lúc nào bọn nó tới bà lựa lời nói vài câu dễ nghe chút.”
Chu Gia Anh không biết lần này lấy đâu ra dũng khí, thoáng nhìn thấy trên bàn có một cái muôi sắt, bà ta cầm lấy đánh một cái vào người chồng.
Ông Triệu bị đánh một phát đau đến mức mấy ngày không xuống nổi giường.
Có lẽ vì cảm nhận được sự đổi thay trong trong gia đình nên Vương Ngọc Hoa đã chủ động đến nhà, lúc nấu ăn thì giúp mẹ chồng rửa rau nhóm lửa, lúc ăn cơm thì cười nói rôm rả với mẹ chồng, những câu chuyện nhỏ nhặt như hạt đậu trong ống tre mà cô ta nghe ngóng được cũng kể hết cho bà ta nghe.
Chu Gia Anh đã từng nghĩ việc lấy chuyện nhà ra nói dông nói dài là điều phiền phức nhất, nhưng bây giờ bà ta lại vừa húp cháo vừa nghe chuyện rất say sưa.
Vương Ngọc Hoa thấy mẹ chồng đã được mình dỗ thành công, cô ta chuyển đề tài nói: “Mẹ, mẹ nghe chuyện chị Trân Trân đưa bốn đứa nhỏ đến sống ở công xã không?”
Chuyện Triệu Trân Trân không còn làm cán bộ cấp cao trong huyện mà được điều đến trường tiểu học nông trường làm hiệu trưởng đã diễn ra hơn nửa năm, Chu Gia Anh đương nhiên biết chuyện. Có điều, khi còn là cán bộ ở huyện, hai đứa cháu gái muốn đến giúp cô trông con, cô không biết tốt xấu gì, không nhận ra đó là do nhà mẹ đẻ đã chủ động cúi đầu. Cô đã từ chối, nhưng bên nhà còn xúi giục hai đứa cháu gái động một chút là đến nhà bí thư chi bộ khóc lóc kể lể, hai bé gái đang yên đang lành bị biến thành hai con quỷ đói, chẳng những anh chị em trong nhà giành giật miếng ăn với nhau, qua đến chỗ cô cũng như sắp chết đói.
Vì vậy, khi con dâu út nhắc đến con gái mình, Chu Gia Anh có chút không vui nói: “Nó thích sống ở công xã đó là việc của nó, không liên quan gì đến chúng ta.”
Vương Ngọc Hoa Trong lòng thầm mắng bà già ngu ngốc, nhưng trên mặt lại mỉm cười, nói: “Đúng là không thể ngờ được, chị Trân Trân chỉ học đến tiểu học mà bây giờ còn làm hiệu trưởng nữa.” Nghiêm túc mà nói, chồng của cô ta, Triệu Truyền Hà dù gì vẫn đã học xong cấp ba.
Chu Gia Anh trề môi, con gái bà bà biết, không chỉ có bản lĩnh dẫn dắt người khác, mà nếu cô đặt mục tiêu vào việc gì, dù cho khó khăn đến đâu cũng nhất định sẽ làm được.
Đáng tiếc, bản lĩnh kỹ năng này chưa bao giờ được sử dụng trên bà. Khi rảnh rỗi, bà luôn nghĩ về điều đó, cho rằng Triệu Trân Trân thực sự là một đứa con gái vô tâm, cũng không nghĩ tới chuyện cô một mình nuôi bốn đứa con cũng không dễ dàng gì. Quả thật, bà có hơi thiên vị, nhưng đây là ở nông thôn mà. Nơi khác thì bà không biết, nhưng ở thôn họ Triệu này, gia đình nào không cũng sống như vậy đều rất coi trọng con trai, con gái lớn lên gả chồng rồi sẽ về nhà chồng, là người nhà người ta.
Nếu coi trọng con gái chứ không phải con trai thì chỉ có bị điên thôi.