Ông Hà khi còn trẻ rất ăn thích đồ ngọt, hàm răng cũng đã rụng gần hết, bình thường chỉ thích ăn đồ ăn được nấu mềm nhừ. Bánh ngô vừa cứng lại vừa khô, ông ta cắn không được, chỉ có thể ngâm bánh trong nước nóng hoặc cháo ăn, vị rất nhạt nhẽo.
Nếu có thể ăn chung với một bát bánh trứng hấp thì cũng có thể miễn cưỡng nuốt được, tuy trứng ở nhà rất nhiều, bà Hà một lần mua đến hai mươi ba mươi quả, nhưng trước mắt trong nhà còn nuôi ba đứa cháu, cũng không thể ngày nào cũng ăn trứng, người già như ông lại càng không tới phiên.
Niềm hạnh phúc của một người cần phải đem đi so sánh, ông hai vừa đi vừa nghĩ đến những chuyện này, trong lòng bất giác cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Xem ra, Tết năm nay không có gà quay, vịt hấp, thịt kho tàu ăn, nhưng ông ăn không được, người khác cũng không ăn được. Thậm chí đến cả bánh bao hấp vừa to vừa trắng cũng không có mà ăn, nói tới nói lui rốt cuộc cũng không so được với ông.
Ông hai vừa đi vừa ngân nga trong miệng.
Tâm trạng của ông Triệu ở thôn họ Triệu không được tốt cho lắm, năm nay mùa màng không được mùa, không chỉ lúa mì vụ Đông thu hoạch không bằng những năm trước mà sản lượng ngô vụ Thu cũng không khá là bao. Nhưng đội sản xuất lại không báo cáo tình trạng này nên thuế lương thực không thấy giảm, cứ như vậy đem đi nộp xong thì lượng lương thực chia cho mỗi xã viên chắc chắn sẽ bị thiếu.
Vốn dĩ mấy người con đều chia ra ở một mình, hai vợ chồng già bọn họ đều có thể làm ruộng, tích được kha khá điểm công, tuy lương thực được chia không nhiều nhưng chuyện cơm áo gạo tiền cũng không thành vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ, sáu tháng gần đây, không chỉ có vợ chồng đứa con thứ ba thường xuyên đến ăn chực, mà còn có hai đứa con gái của nhà thằng cả và thằng hai cũng đến ăn chực. Làm không lo làm chỉ lo về ăn, đồ ăn trong nhà lại không đủ no, chỉ có đôi vợ chồng già, do đó mà thành hai con ma đói.
Sáng hôm nay, đơn giản chỉ vì một miếng ăn mà nội bộ gia đình đã muốn lục đục.
Chu Gia Anh cũng là một người nhẹ dạ, tuy rằng ông Triệu cả nửa đời người đã đối xử tệ bạc với bà ta, bây giờ lại còn tệ hơn thế nữa, bình thường có chuyện gì tốt ông ta sẽ không bao giờ nghĩ đến bà. Nhưng bà ta thì khác, thấy ông Triệu bị cảm nhiều ngày vẫn không khỏi, thường xuyên ho đến mức cơm cũng không ăn được nên sáng sớm bà đã làm một bát trứng hấp, muốn ông Triệu ăn nhanh nhân lúc bát còn nóng.
Ông Triệu lại cảm thấy người một nhà không thể ăn một mình, phải chờ gia đình đứa con trai út đến mới ăn.
Kết quả có thể đoán trước được, cô con dâu Vương Ngọc Hoa vừa nhìn thấy món trứng hấp thì mắt sáng lên, cô ta vừa nói chuyện với cha chồng, vừa nhanh chóng cầm thìa múc trứng vào miệng, thỉnh thoảng đút cho đứa con gái một tuổi ăn cùng. Đợi Chu Gia Anh cho gà ăn xong mới ngồi xuống cùng dùng bữa thì món trứng hấp đã bị Vương Ngọc Hoa ăn sạch.
Có thể tưởng tượng ra cơn tức giận của Chu Gia Anh, nhìn thấy Vương Ngọc Hoa đang dùng thìa múc trứng, đến miếng cuối cùng thấy cả đáy đĩa vẫn vét tiếp không buông, bà ta không thể nhịn được nữa, tay cầm đũa vừa chỉ vừa nói: “Vợ thằng ba, cô quả thật không biết xấu hổ, đây là trứng hấp tôi làm cho cha cô ăn, sao cô có thể vét hết như vậy?”
Vương Ngọc Hoa đặt thìa xuống, đáp lại bằng giọng có phần châm chọc: “Thì là cha không ăn mà mẹ. Hơn nữa, cũng đâu phải một mình con ăn hết cả bát, cháu gái mẹ và Truyền Hà cũng ăn rất nhiều.”
Chu Gia Anh vốn nghe xong đã rất uất ức, nhưng ông Triệu vẫn một mực nói: “Đều là người một nhà, ai ăn cũng như nhau.”
Lời này thật sự quá vô tâm mà còn khiến cho người ta cảm thấy chạnh lòng, Chu Gia Anh không phải là người nóng tính, chỉ có điều bà ta đã được ông Triệu uốn nắn cả đời, có một số chuyện buộc phải nhượng bộ không được làm gì.