Cục trưởng Vương này thì lại vừa hay trái ngược, ngay từ khi mới đến thì bên cạnh đã có một người đi theo, hơn nữa vừa đến đã thể hiện rằng rất tín nhiệm anh ta. Không những giao hết việc chi tiêu tài chính cho anh ta mà còn cho anh ta tham gia vào hai nhiệm vụ quan trọng.
Mặc dù trong lòng anh ta rất đắc ý nhưng trên mặt thì không biểu hiện ra bất kỳ thái độ gì.
“Chủ nhiệm Lư, cậu đi thông báo cho phòng quản lý hồ sơ, tìm hai bản báo cáo công việc của các vùng trong hai năm trở lại đây mang đến cho tôi xem.”
Vương Quế Sinh mất cả một ngày lật hết tất cả tài liệu xem, cuối cùng ông ta đưa ra một kết luận, cục trưởng Từ đã để lại cho ông ta một mớ hỗn độn.
Trên thực tế, bây giờ cục diện đã định, thứ cần thiết nhất là nghe lời và yên lặng.
Nếu như chỉ xem từ hai năm nay thì ông ta vô cùng bất ngờ phát hiện ra, quê hương của ông ta - chính là Bình Thành làm rất tốt, có thể nói là kiểu mẫu.
Về phó thị trưởng Lý bây giờ của Bình Thành, quan hệ qua lại của hai người cũng khá thân thiết, trước đó cũng là vì ông ta có lời nhờ vả phó thị trưởng Lý, nên hai vợ chồng Vương Giá Hiên mới không bị phân quyền.
Vương Quế Sinh xem xét tư liệu của Bình Thành nhưng cũng không phát hiện ra vấn đề gì nên quyết định để lại về sau rồi nói.
Ông ta không giống một vài người, làm quan rồi thì quên cái gốc của mình.
Vừa vào tháng chạp ngày tháng trôi qua vô cùng nhanh, bất giác đã đến cuối năm. Nhưng so với những năm trước, bất luận là bên ngoài, hay là các nhà các hộ gia đình, trên cơ bản không có không khí đón năm mới gì.
Hơn nửa năm nay lương thực khan hiếm, cho dù là gia cảnh tương đối giàu có, vại bột mì trong nhà cũng đã sớm thấy đáy, không chỉ như thế, bánh ngô mỗi ngày cũng ăn không nổi nữa. Vả lại, dù cho có tiền cũng không mua được gì, trước đó chính phủ đã ra thông báo nghiêm cấm tự mua bán nông sản và phụ phẩm, hơn nữa còn hủy họp chợ mỗi thứ bảy hàng tuần.
Đường xá trong xã trở nên vắng vẻ ảm đạm.
Chuyện này ông hai rất có thành kiến, nhịn không được oán trách: “Xã viên người ta khổ sở vất vả cả một năm, chỉ trông cho bán được số gà, vịt, lợn cả năm qua cất công nuôi dưỡng, kiếm chút tiền mua sắm đồ đạc, chúng ta mua mấy thứ này cũng là để có thể đón một năm mới tốt lành, ai cũng không được như ý.”
Bà hai không tham lam như ông hai, nhận thức chính trị của bà cũng cao hơn ông, bà không vui nói: “Ông chỉ nghĩ đến ăn uống thôi, mấy con thỏ ở sân sau còn không đủ cho ông ăn à? Ông chẳng đi xem xem người trong thôn thế nào. Người ta phải ăn bánh ngô đầy cám rất thảm, chúng ta bữa nào cũng ăn bánh bao hấp vừa to vừa trắng, ông nên tự cảm thấy hài lòng đi.”
Hai năm trước Triệu Trân Trân không ngừng tích trữ lương thực, ngay từ đầu Triệu Thanh Sơn đã cảm thấy cháu gái quá lo xa, nhưng sau đó quả thật ông phát hiện ra những khu vực khác có hạn hán. Hơn nữa vợ ông Chu Lệ Bình cũng nghĩ trong tay có tiền không bằng có lương thực. Công việc của Triệu Thanh Sơn cần phải chạy khắp nơi bên ngoài, tự mình mua lương là chuyện rất thuận tiện, thấy có công xã nào giàu có đều tiện thể mua rồi mang về mấy chục cân. Lâu dần cũng tích trữ được không ít.
Chuyện này tuyệt đối sẽ không được nói cho người ngoài, nhưng ông bà hai nhất định phải biết, thời điểm bây giờ mua đồ ăn không hề dễ, hai người họ và Triệu Trân Trân đều ăn đồ tích trữ. Đến Triệu Thanh Sơn bây giờ cũng mỗi tháng về một lần, lần nào rời đi cũng mang theo một túi lương thực lớn.
Ông hai nghe vợ nó vậy cũng không nói gì nữa, vào nhà hút một điếu thuốc.
Quả thật, bây giờ hầu hết mọi người đều không mua nổi bánh bao trắng, thậm chí nhà họ Hà có điều kiện tốt nhất trong ngõ cũng đã bắt đầu phải ăn bánh ngô.