Cô vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài, bốn đứa trẻ đi cùng với Hà Mai Mai ở đằng sau, cuối cùng là bác sĩ Hà.
“Văn Quảng, nay anh về sớm vậy, đã ăn cơm chưa?”
Vương Văn Quảng bế Kiến Minh lên, vừa cười vừa trả lời: “Đã ăn rồi, em đừng làm nữa.” Nói xong chuyển ánh mắt sang người đàn ông lạ mặt ở bên cạnh.
Bấy giờ Triệu Trân Trân mới nhận ra còn có người ngoài ở đây, mới giải thích: “Đây là bác sĩ Hà nhà bên cạnh, lần trước Tam Bảo bị sốt cũng may có anh ấy giúp đỡ ấn huyệt. Tam Bảo hồi phục rất tốt nên gần đây em đang học ấn huyệt với bác sĩ Hà, học cũng được kha khá rồi, bác sĩ Hà bảo học thêm một buổi nữa là có thể làm thầy rồi.”
Vương Văn Quảng cảm kích cười với Hà Khánh Hải: “Vậy thì thực sự phải cảm ơn bác sĩ Hà rồi.”
Việc của Triệu Trân Trân, Hà Khánh Hải đã nghe mẹ nói rồi, chồng của Triệu Trân Trân bị định tội là đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, bây giờ hai người đã ly hôn và Triệu Trân Trân một mình nuôi bốn đứa trẻ.
Nhưng bây giờ xem ra có vẻ mọi chuyện không phải như vậy, bọn trẻ đều vây quanh gọi cha, Triệu Trân Trân lại đứng bên cạnh nhìn ngắm, đó là hình ảnh đẹp đẽ của sự hạnh phúc mà trước giờ anh chưa được nhìn thấy.
Trong tình cảnh này, Hà Khánh Hải cảm thấy cho dù là còn chưa kết thúc buổi học nhưng anh ta vẫn nên rời đi thì tốt hơn, thế nên đã nhanh chóng dẫn con gái về.
Thật ra Vương Văn Quảng có quan sát mấy nhà hàng xóm xung quanh, Triệu Trân Trân mua lại căn nhà này là khu dân cư cũ của công xã Anh Đào, mấy hộ ở đây đều là những người già tuổi tác đã cao. Nhà phía trước nhà bọn họ là của ông bà hai, phía sau là nhà của một người họ Hoàng, đối diện là nhà của người họ Hà, bên phía đông là một nhà họ Phạm, nói chung toàn là những người lớn tuổi.
Vị bác sĩ Hà này chắc là con trai của nhà họ Hà đó.
Khoảng thời gian này Vương Văn Quảng rất bận, Triệu Trân Trân sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh nên cũng không nói ra việc Kiến Xương bị ốm, càng không nói đến chuyện cô học ấn huyệt với bác sĩ Hà, vừa hay lần này có thể nói hết mọi việc cho chồng.
Nghe xong chuyện Vương Văn Quảng thấy rất áy náy, anh nói: “Trân Trân à, thật vất vả cho em quá.”
Triệu Trân Trân cười cười: “Không có gì cả, thực ra em cũng quen rồi, hơn nữa những ngày như thế này cũng không còn nhiều nữa.”
Đây không phải lần đầu tiên Vương Văn Quảng nghe cô nói vậy, anh nâng cốc nước nóng lên uống một hớp rồi nói: “Đúng vậy, nhưng cũng không biết ý định của bên trên như thế nào, tại sao cứ bắt mấy người bọn anh phải nhanh chóng nộp luận văn?”
Trong lòng Triệu Trân Trân cũng đoán ra đại khái rồi, nhưng dù sao tin tức còn chưa được công bố xuống dưới, cô không thể nào có năng lực tiên đoán được. Hơn nữa kiếp này và kiếp trước có nhiều chuyện không giống nhau, nên cô chỉ có thể đi từng bước một.
Cô cười nói: “Việc phát triển công việc của các anh nếu đã hoàn thành rồi thì bên trên để các anh viết luận văn cũng là chuyện bình thường, không thể để các anh nhàn hạ đúng không. Cái này cũng giống như thầy cô giao bài tập về nhà vậy, không hẳn là đã có ý nghĩa gì sâu xa đâu. Nhưng tất nhiên cũng không loại trừ khả năng bên trên có người muốn xem xét.
Vương Văn Quảng nói: “Nói chung cho dù như thế nào, chuyện viết luận văn cũng phải làm cho đến nơi đến chốn.”
Triệu Trân Trân gật gật đầu.
Kiến Minh không hiểu lời mà cha mẹ nói nhưng vẫn rất kiên nhẫn đợi người lớn nói xong chuyện rồi mới ngước lên nói: “Cha ơi, cha có muốn kiểm tra con không?”
Câu nói này dạo gần đây đã trở thành câu cửa miệng của Kiến Minh rồi.
Lư Chí Vĩ rất nhanh đã phát hiện ra phong cách làm việc của lãnh đạo mới đến hoàn toàn khác với cục trưởng Từ trước kia.
Cục trưởng Từ nhìn thì có vẻ nghiêm nghị kỹ tính nhưng trên thực tế rất đa nghi, trước nay chưa từng tín nhiệm bất kỳ một người nào.