Không ngờ Chu Gia Anh thực sự đến.
Triệu Trân Trân cười mỉa mai, cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm.
Chu Gia Anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, bà ta cau mày đi tới và hỏi: “Trân Trân, không phải con nói bữa trưa ăn mì sao, mẹ nếu đã đến rồi thì để mẹ nấu cho, sao mà không tìm thấy bột mì ở đâu vậy?”
Triệu Trân Trân bây giờ mới bình tĩnh đứng lên, đi vào bếp múc nửa cân bột mì từ trong vại ra, lại đổ thêm hai cân bột hỗn hợp vào trong chậu, thở dài nói: “Bột mì này lại ăn hết rồi, còn không biết ngày mai có mua nổi lương thực hay không.” Nói xong cô quay sang hỏi Chu Gia Anh: “Mẹ, thôn họ Triệu chúng ta có nhiều nước giếng như vậy, sản lượng lương thực chắc là không bị giảm đâu nhỉ? Trong nhà có dư lương thực nhiều không?”
Toàn bộ Bình Thành là khu vực ít bị ảnh hưởng do thiên tai nhất, công xã Anh Đào cũng được coi là một nơi tương đối giàu có ở thị trấn Huệ Dương.
Chu Gia Anh ngay lập tức lo lắng cho các loại thực phẩm trong nhà, bà vội vàng nói: “Làm gì có dư, bánh ngô còn không mua nổi nữa là.”
Triệu Trân Trân cũng không hỏi thêm nữa, cô nhìn sang Vương Ngọc Hoa và nói: “Cô qua nhà hàng xóm xin ít tương đậu đi, bây giờ hầu hết bây giờ mọi người đều không mua được loại này, nhưng trong hẻm này có khoảng mười nhà, cô cứ đi hỏi hết một lượt kiểu gì cũng có thể mượn được.”
Lời này cô nói vô cùng thản nhiên, như thể đây là một điều rất bình thường.
Vương Ngọc Hoa tuy ở nhà mẹ chồng lợi hại như vậy nhưng ra ngoài lại rất nhát gan, cô ta không dám bắt chuyện với người lạ. Bây giờ cô ta đi hỏi mượn đồ, nếu gặp phải người có tính tình không tốt thì liệu có mắng cô ta không?
Vương Ngọc Hoa liếc nhìn mẹ chồng, đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ hôm qua chị dâu cả nói hôm nay sẽ về không?”
Chu Gia Anh bất thình lình gật đầu, chuyện quan trọng như vậy sao bà lại quên được chứ? Thế là bà vội vàng cởi tạp dề ra, nói với con gái: “Trân Trân, mẹ với em dâu con đi về trước đây.”
Triệu Trân Trân nhìn mẹ kỹ hơn một chút, cười nói: “Sau này không có việc gì thì mẹ cũng đừng đến đây, hơn nữa Văn Quảng còn chưa được nông trường thả ra, nếu mọi người thường xuyên tới, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến Hậu Lễ.”
Cháu trai lớn Hậu Lễ là đứa chá mà Chu Gia Anh yêu quý nhất, bà ta có chút thất vọng nói: “Được rồi, con yên tâm đi, mẹ sẽ không đến nữa.”
Bận rộn cả nửa ngày rồi chẳng được vơ vét được gì, lại còn tốn mất một bát dưa chua to, bà ta còn đến nữa mới là lạ ấy.
Triệu Trân Trân dường như đã đọc được suy nghĩ của mẹ, cô lấy bát dưa chuột muối đặt trở lại vào giỏ cho bà ta.
“Thị trưởng Trần, đây là tổng thể ngân sách tôi nhờ viện thiết kế cùng các ban ngành liên quan lập ra, mục còn lại là chi tiết những khoản tài chính bây giờ còn thiếu!”
Phó thị trưởng La và cấp dưới tốn hai đêm mới làm xong bản báo cáo này.
Trần Hữu Tùng nhìn chằm chằm vào mớ số liệu chi phí khổng lồ, im lặng trong vài giây rồi nói: “Anh thảo luận với bên tài chính và lập một đơn xin kèm theo bảng danh sách chi tiết các hạng mục.”
Phó thị trưởng La lau mồ hôi nói: “Thị trưởng Trần, anh định xin quỹ hạng mục từ cấp trên sao?”
Trần Hữu Tùng gật đầu.
Với tình hình bây giờ, anh ta xin nhiều tiền như vậy một lúc, ước tính việc cấp trên phê duyệt sẽ không suôn sẻ, nhưng không thử thì làm sao mà biết được?
Nếu có thể nhận được tiền, đừng nói là toàn bộ, thậm chí ba mươi phần trăm trong tổng số đó thôi cũng coi như là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, đơn xin này anh ta không có ý định đi theo cách thông thường, mà sẽ trực tiếp đưa nó cho Vương Quế Sinh.
Người này từ khi nhậm chức đến nay chưa có động tĩnh gì, anh ta nhất định phải thăm dò một chút.