Liên quan đến vấn đề ngày nghỉ của ban khoa học kỹ thuật trong nông trường, văn phòng chính phủ huyện Huệ Dương vẫn chậm chạp chưa ra được kết luận. Nếu như dựa theo các đơn vị bình thường khác sẽ nghỉ vào ngày hai mươi sáu, mồng tám tháng giêng đi làm. Nhưng tình huống của ban khoa học kỹ thuật có chút đặc thù, tuy rằng bọn họ đều lĩnh lương hàng tháng, còn được hưởng một số phúc lợi, nhưng mà trên thực tế thân phận của bọn họ vẫn là tội phạm đang bị cải tạo.
Tội phạm đang cải tạo đương nhiên không có kỳ nghỉ.
Nhưng những người này đã được tiếp kiến thị trưởng, hơn nữa thực sự đã có rất nhiều cống hiến to lớn cho vấn đề nạn hạn hán của Bình Thành.
Vì vậy, mãi cho đến ngày hai mươi bảy tết, Vương Văn Quảng mới nhận được thông báo, bọn họ được nghỉ vào ngày hai mươi tám và sang năm mới sẽ đi làm vào mồng sáu tháng giêng.
Mặc dù so với các đơn vị khác bọn họ được nghỉ ít hơn hai ngày, nhưng mọi người đã thấp thỏm chờ đợi mười ngày qua, sau khi nghe được tin này thì vô cùng vui mừng. Thậm chí có người còn nóng lòng trở về nhà, ví như Tiểu Tô, anh ta là người chạy về phòng thu dọn hành lý trước tiên.
Bến xe của công xã Anh Đào rất nhỏ, bình thường cũng không có nhiều chuyến xe. Dù sao cũng sắp đến năm mới, rất nhiều người lo lắng mai kia sẽ không thông xe, đến lúc đó có muốn về nhà cũng không về được, vì vậy mọi người đều vội vàng xin Vương Văn Quảng nghỉ.
Thời điểm ăn cơm trưa chỉ còn lại lác đác vài người.
Đương nhiên Ngô Khải Nguyên ở lại, ông ấy vừa ăn vừa cảm thán, nói: “Văn Quảng à, một năm này trôi qua nhanh quá, lại sắp già thêm một tuổi rồi.”
Vương Văn Quảng gật gật đầu.
Hồ Lợi Nông đã ăn xong một bát mì sợi to, cười hì hì nói: “Hiệu phó Ngô, năm nay chúng ta cùng nhau đón tết. Ngày mai không có việc gì tôi sẽ lên núi xem có thể bắt được con thỏ nào không, đón tết cũng nên ăn chút thức ăn mặn.”
Nhà Tiểu Hồ ở ngay một công xã khác của huyện Huệ Dương. Lúc này, giữa các công xã không có tuyến xe. Nếu muốn về nhà, phải đi nhờ xe hoặc là phải đi bộ về. Cách phía trước còn phải dựa vào vận may, nhưng giờ đã hai mươi bảy tết, hầu như không có xe nào đi đến nông trường. Nhưng nếu đi bộ ba mươi, ba lăm cây số về đến nhà thì cũng phải mất tầm nửa ngày.
Quan trọng là cha mẹ Tiểu Hồ đều không còn, anh ta thấy cũng không nhất định phải trở về.
Hiệu phó Ngô cười ha ha nói: “Như vậy thì tốt quá.”
Vương Văn Quảng giống như trước đây, ăn cơm trưa xong thì ngóng trông trời tối. Đương nhiên là nhìn từ vẻ ngoài sẽ không nhìn ra được gì, nhìn anh vẫn như ngày thường. Anh không có thói quen ngủ trưa, mà là ngồi nghiêm chỉnh bên bàn đọc đọc, viết viết.
Hồ Lợi Nông từ bên ngoài đi vào, cười nói: “Thầy, sao thầy vẫn chưa trở về vậy?”
Vương Văn Quảng cười cười, không trả lời mà hỏi: “Tiểu Hồ, cậu có việc gì không?”
Hồ Lợi Nông lắc đầu, anh ta có thể có chuyện gì chứ, luận văn đã sớm viết xong và nộp lên rồi, công việc anh ta được phân công cũng đã hoàn thành. Có thể nói, bây giờ là thời khoảng thời gian thoải mái nhất trong năm, anh ta muốn ngủ một giấc ngon, hay là tha hồ đi loanh quanh trên đường cũng không ai quan tâm.
Vốn dĩ anh ta cũng nghĩ như vậy nhưng mà khi thực sự được nghỉ, nhìn thấy từng nhóm, từng nhóm đồng nghiệp rời đi, trong lòng anh ta lại có chút hụt hẫng.
Hồ Lợi Nông ngồi xuống ghế bên cạnh nói: “Không có việc gì, em đến chỉ là muốn hỏi xem thầy có cần em hỗ trợ gì không? Tra tài liệu hay là các công việc kiểu như thống kê số liệu, như vậy thầy có thể về sớm một chút rồi.”
Vương Văn Quảng nhìn anh ta một cái, buông sách trong tay xuống nói: “Lợi Nông, cậu có nghĩ tới, ban khoa học kỹ thuật của chúng ta làm thế nào để từng bước triển khai mở rộng công tác không?