Bây giờ không giống với trước kia, anh ta và thầy đều là tội phạm đang bị cải tạo, hơn nữa thầy và cô đã ly hôn, bây giờ cô còn đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường tiểu học của nông trường. Bình thường thầy cũng phải lén lút về nhà.
Anh ta là một thanh niên trẻ tuổi, dựa vào tính cách của anh ta cũng không thể không đi ra ngoài, nhưng anh ta không thể để người khác bàn tán về vợ chồng thầy được.
Hồ Lợi Nông kiên quyết lắc đầu, nói: “Em không đi đâu, chẳng dễ dàng gì mới được ở lại nghỉ ngơi, ngày mai em đi lên núi đánh thỏ, ngày kia lên phố đi dạo. Hôm sau nữa là giao thừa rồi, em giúp đỡ hiệu phó Ngô làm cơm tất niên, từ mồng một đến mồng năm, mỗi ngày đều được ngủ ngon.”
Rất nhanh anh ta đã sắp xếp xong hoạt động của mình mấy ngày tới.
Vương Văn Quảng dặn dò nói: “Cậu lên núi phải chú ý ăn toàn, tốt nhất là không được đi một mình.”
Tiểu Hồ gật gật đầu nói: “Thầy yên tâm đi, ngày mai em dẫn thầy Lâm đi cùng.”
Mãi mới chờ được đến khi trời tối, Vương Văn Quảng cầm trong tay hành lý đã sớm thu dọn xong, sải bước đi ra cửa.
Về đến nhà, Triệu Trân Trân đang cùng bọn trẻ ăn cơm, nhìn thấy anh trở về, vừa mừng, vừa sợ.
Cô vừa múc cháo vừa cười nói: “Em còn tưởng các anh không được nghỉ cơ, sang năm khi nào đi làm?”
Vương Văn Quảng múc nước rửa tay, cũng cười nói: “Anh cũng mới biết là sẽ được nghỉ gần đây thôi, sang năm mồng sáu bọn anh đi làm.”
Lớp năng khiếu của trường tiểu học nông trường được sự ủng hộ mạnh mẽ của hiệu phó Dương, các loại môn học càng ngày càng nhiều, ngay cả cờ vua cũng có một lớp. Vương Kiến Xương sau khi nghe nói lập tức hứng thú vội vàng đăng ký. Trước khi nghỉ đông đã học rồi, học được khoảng một tháng. Kiến Xương cho rằng sau khi được thầy giáo hướng dẫn, trình độ của mình đã tiến bộ không ít.
Đương nhiên, khả năng thắng được cha không cao.
Vương Kiến Xương vui vẻ nói: “Nếu cha được nghỉ, có thể dạy con chơi cờ được không?”
Vương Văn Quảng mới vừa ngồi xuống chuẩn bị húp cháo, nghe vậy liếc con trai một cái, thấy được ánh mắt không chịu nhận thua của thằng nhóc thì cười nói: “Được, nhưng mà chờ một lát cha ăn cơm xong sẽ cùng con chơi một ván, để cha xem trình độ bây giờ của con như thế nào, sẽ không bị thụt lùi đi chứ?”
Vương Kiến Xương lập tức ra sức lắc đầu, thiếu chút nữa đã nói ra mình đã tham gia lớp cờ vua ở trường.
Triệu Trân Trân không chú ý đến câu chuyện của hai cha con, mà là cùng anh bàn bạc chuyện khác: “Văn Quảng, hôm qua em đi nông trường một chuyến, nghe chị Phương nói, thầy giáo Điền dạy Tam Bảo bị bệnh phong thấp, đi lại không được thuận lợi. Em đã hỏi ông Hà về loại bệnh này, ông nói nhà ông có thuốc dán tổ truyền, ngày mai có thể làm xong. Hay là anh mang đến nông trường một chuyến?”
Vương Văn Quảng gật gật đầu nói: “Được, anh nghe hiệu phó Ngô nói bây giờ thức ăn ở nông trường rất kém, chúng ta chuẩn bị thêm một chút đồ ăn, mang cho giáo sư Chương một ít.”
Triệu Trân Trân cũng đồng ý.
Buổi chiều hôm sau, Vương Văn Quảng gửi cho Điền Nhuận Sinh và Chương Văn Điền một chút đồ ăn. Trên đường về nhà đi ngang qua ban khoa học kỹ thuật, anh nhìn quanh sân hai lần không thấy có ai. Đang chuẩn bị đi tiếp về phía trước, Tiểu Hồ từ bên trong đi ra nhìn thấy anh thì vẫy vẫy tay lớn tiếng nói: “Thầy ơi! Sáng nay có thư của thầy gửi tới.”
Từ khi bị xuống nông trường, Vương Văn Quảng càng ngày càng ít có liên hệ với người khác. Ban đầu bạn học còn viết thư cho anh hai lần, nhưng anh sợ liên lụy đến người ta nên không hồi âm lại. Cứ như vậy, ngoại trừ Triệu Trân Trân, dần dần không có ai gửi thư cho anh nữa.
Đương nhiên, khi ở Huệ Dương Triệu Trân Trân còn thỉnh thoảng viết thư cho anh. Nhưng sau khi chuyển đến trường tiểu học nông trường cũng không viết thư cho anh nữa.
Vương Văn Quảng có chút nghi ngờ bước đến, nhìn phong thư vừa nhận, nét chữ rất quen thuộc, đây là thư cha anh Vương Giá Hiên viết.