Sau khi về đến nhà, anh uống một chén nước ấm mới mở thư ra.
Vương Giá Hiên viết thư rất đơn giản, chỉ có một ý chính là muốn cả nhà sáu người bọn họ quay về Bình Thành đón năm mới. Lý do cũng viết rất rõ ràng, thứ nhất là ông ta và Tào Lệ Quyên đều rất nhớ con cháu. Thứ hai, chú của Vương Văn Quảng – Vương Quế Sinh muốn về Bình Thành đón tết. Rất khiếm khi cả nhà mới được đoàn tụ.
Vương Văn Quảng đọc xong thư chỉ cau mày không nói gì.
Triệu Trân Trân tò mò hỏi: “Thư của ai vậy anh?”
Vương Văn Quảng đưa thư cho cô.
Triệu Trân Trân nhanh chóng đọc xong, cười nói: “Mấy hôm trước Kiến Dân và Kiến Quốc còn nhắc đến ông bà nội, theo lý mà nói, chúng ta cũng nên quay về một chuyến.”
Nói thật, Vương Văn Quảng không ngờ Triệu Trân Trân sẽ có thái độ như vậy, bởi vì chính anh cũng không muốn quay về. Vốn chỉ có mấy ngày nghỉ này, đi đi lại lại trên đường đã mất hai ngày rồi. Còn không bằng cứ ở lại trong nhà, nói chuyện cùng vợ, chơi đùa một chút với các con, so với cái gì cũng đều đáng giá hơn.
Nhưng mà từ góc độ người làm con cái anh thấy Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên làm cha mẹ cũng không có gì để chê trách, huống chi còn có chú hai đã lâu chưa gặp mặt. Tuy anh không tình nguyện nhưng vẫn phải trở về.
Vương Văn Quảng nhìn vợ cười cười, nhân lúc mấy đứa bé không ở trong phòng, anh nắm chặt tay cô nói: “Trân Trân, em không cần lo lắng cho anh, thật ra anh cũng không muốn quay về.”
Đương nhiên Triệu Trân Trân cũng không muốn quay về, nếu chỉ là hai ông bà nhớ cháu thì cô có lẽ sẽ không về. Nhưng trong thư có nhắc đến Vương Quế Sinh, vậy nhất định phải về một chuyến.
Cục diện kiếp trước không giống kiếp này. Kiếp này cô nghe trưởng ban Trương nói, cục trưởng Từ xin nghỉ hưu để từ chức, kiếp trước so ra còn kịch liệt hơn nhiều. Nghe Lư Chí Vĩ nói, lúc ấy đều đã nổ súng, người đoạt vị trí với ông ta cũng không phải là Vương Quế Sinh mà là một người tên là Mai Thành Lâm.
Nhưng Mai Thành Lâm này cũng không đắc ý được bao lâu, bởi vì thủ đoạn làm việc quá kiêu ngạo, càn quấy, rất nhanh đã bị mất chức. Sau đó Vương Quế Sinh mới lên chức.
Nhưng mà tình thế lúc bấy giờ đã lặng lẽ thay đổi, Vương Quế Sinh chẳng những không được ngồi không hưởng lợi mà còn trở thành người gánh trách nhiệm cuối cùng.
Kết cục cuối cùng của ông ta chính là bị giam giữ mười năm, thời điểm ra ngoài đã bạc đầu rồi.
Triệu Trân Trân cười nói: “Văn Quảng, thật ra em vẫn nghĩ như vậy, mặc kệ cha mẹ đối với em như thế nào, bọn họ trước sau vẫn là ông bà nội của bọn nhỏ. Em hy vọng trên đời này con của em sẽ có nhiều thêm một người yêu thương chúng.”
Vương Văn Quảng nghe xong trong lòng vô cùng cảm động, anh tiến lên ôm chặt lấy cô.
Giờ phút này mọi ngôn ngữ đều là dư thừa.
Quyết định về Bình Thành, sáng sớm ngày hôm sau cả nhà đã xuất phát.
Dù vậy, tới Bình Thành cũng đã hai giờ chiều.
Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên nhìn thấy bốn đứa cháu nội thì cười tươi rói, vô cùng vui vẻ. Kiến Dân, Kiến Quốc còn có Kiến Xương đều chào hỏi ông bà nội, chỉ có Kiến Minh vẫn nắm chặt quần áo mẹ, vẻ mặt lạ lẫm khó hiểu.
Tào Lệ Quyên vỗ vỗ tay với cậu nhóc, nói: “Tứ Bảo, cháu không nhận ra bà nội nữa à, trước đây bà nội hay bế cháu đó, nhanh lại đây bà cho cháu đồ ăn ngon.”
Ánh mắt Vương Kiến Minh cẩn thận nhìn về phía mẹ mình, Triệu Trân Trân cười nói: “Tứ Bảo, con không nhận ra bà nội à, nhanh gọi bà nội đi con.”
Kiến Minh rất nghe lời mẹ, lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng bà nội.
Tào Lệ Quyên mang thịt bò khô mà Vương Quế Sinh mang về chia cho bốn đứa nhỏ, cảm thán nói: “Bây giờ đúng là mua cái gì cũng khó, mẹ nhờ người mang chút đồ từ Thượng Hải về cho bọn trẻ mà họ cũng không mang cho, nói là bây giờ có tiền, có phiếu cũng không mua được.”
Triệu Trân Trân chỉ cười cười không nói.