Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 569 - Chương 569:

Chương 569:

Vương Văn Quảng im lặng ngồi uống trà một mình, nhìn cha mình cùng Kiến Dân, Kiến Quốc nói chuyện một lúc lâu, không nhịn được hỏi: “Cha, chú hai đã trở về rồi à?”

Vương Giá Hiên gật gật đầu, chỉ chỉ phòng khách nói: “Đúng vậy, chú ấy còn đang nghỉ ngơi.”

Vừa dứt lời, Vương Quế Sinh mặc một bộ quần áo quân giải phóng đẩy cửa bước ra. Ông ta khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, bởi vì kiên trì rèn luyện quanh năm nên dáng người được giữ gìn rất tốt, so với bạn bè cùng lứa tuổi có vẻ có sức sống hơn nhiều. Nhưng ông ta ở quan trường nhiều năm, mặc dù trên mặt tỏ vẻ rất thân thiết nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được một loại uy nghiêm đặc trưng.

Ông ta cười ha hả, chắp tay sau lưng đi tới và ngồi xuống nói: “Văn Quảng, chú đã xem qua những tài liệu kia của các cháu, làm rất tốt. Kinh nghiệm của các cháu rất đáng được mở rộng ở nhiều địa phương. Nếu như đất bị nhiễm phèn trên cả nước đều được cải thiện đến một trình độ nhất định thì nhân dân sẽ không bao giờ lo bị đói nữa.”

Vương Văn Quảng cười cười khiêm tốn nói: “Cảm ơn chú hai khích lệ, chúng cháu cũng chỉ làm hết khả năng của mình thôi.”

Vương Quế Sinh chuyển sự chú ý sang cháu dâu, tiếp tục nói: “Đồng chí Tiểu Triệu, trước khi cháu giữ chức hiệu trưởng trường tiểu học nông trường, cháu đã công tác ở công đoàn huyện Huệ Dương phải không?”

Triệu Trân Trân sửng sốt, xem ra người chú hai này đã tìm hiểu tình hình của cô từ trước, liền cười nói: “Vâng thưa chú hai, trước kia cháu làm việc dưới quyền trưởng ban Trương, thời gian khi ở huyện Huệ Dương, công đoàn cũng đảm nhận trách nhiệm của tổ công tác. Đã bắt được tất cả nhưng phần tử phá hoại, giai cấp tư sản ở Huệ Dương, điều tra rõ một số thành phần, giữ gìn sự ổn định của xã hội và sự đoàn kết trong nhân dân.”

Vương Quế Sinh gật gật đầu cười, cấp dưới của ông ta nói, đứa cháu dâu này của ông tuy là phụ nữ, nhưng làm việc rất có năng lực. Thời điểm ở công đoàn của xưởng bông nhà nước cũng đã nhờ vào cơ hội soạn vở kịch hiện đại mà được lãnh đạo thành phố khen ngợi. Mấy năm nay lên chức tuy rằng không nhanh, nhưng mỗi bước đi đều rất ổn định, dưới tình thế hiện nay coi như là không tồi.

Hiện giờ vừa thấy người, quả nhiên toát ra vẻ thông minh, nhanh nhẹn. Vương Quế Sinh quyết định tìm hiểu thêm một chút sự tình, liền cười nói: “Cháu đi theo chú!”

Nhìn thấy Vương Quế Sinh và Triệu Trân Trân vào phòng làm việc, Vương Văn Quảng cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên lại có chút bất ngờ. Đối với công việc của Triệu Trân Trân, hai người bọn họ đều không coi ra gì, nơi như công đoàn chính là đơn vị dành cho những người rảnh rỗi như là viện dưỡng não vậy, có thể làm ra trò trống gì chứ? Đến sau này Triệu Trân Trân đến trường đại học công tác Vương Giá Hiên mới biết đến, nhưng lúc này tổ công tác đã không có động tác gì quyết liệt, sẽ không hơi một chút là xét nhà, tịch biên tài sản, vì vậy ông ta cũng không để ý.

Nhưng hôm nay xem thái độ của Vương Quế Sinh mà nói, có vẻ cũng không phải như vậy.

Triệu Trân Trân vừa vào phòng đã đổi xưng hô: “Cục trưởng Vương!”

Vương Quế Sinh cười ha ha nói: “Ở nhà cũng không cần gọi như vậy, cháu nói cho chú tình hình cụ thể của Bình Thành một chút đi.”

Triệu Trân Trân do dự một chút rồi nói: “Chú hai, những điều cháu nói có thể sẽ hơi nhiều, mất khoảng một tiếng đồng hồ, không làm mất thời gian của chú chứ?”

Vương Quế Sinh còn sợ cô không dám nói, hoặc nói qua loa, nghe vậy lập tức nói: “Chúng ta đây là người nhà nói chuyện phiếm, đừng nói có làm chậm trễ hay không, cháu cứ việc nói.”

Triệu Trân Trân cười gật đầu, rót một chén nước mời Vương Quế Sinh, cũng rót cho mình một chén, một hơi uống hết nửa chén mới từ từ nói tiếp. Cô bắt đầu nói từ khi thế cục bắt đầu phát sinh biến hóa, có điều còn xen kẽ một chút nhận định riêng của chính mình vào.

Bình Luận (0)
Comment