Chức viện phó của Tào Lệ Quyên trước kia cũng không phải là làm vô ích, lúc đó bà đã nhận thức được biểu hiện làm việc của con dâu cũ cũng không tồi, thế nên chỉ chần chừ vài giây rồi cũng đi vào bếp cùng con trai.
Tất nhiên là bởi vì có Vương Quế Sinh ở đây nên bữa tối không thể chỉ có mỗi canh thịt viên, mà ngoài ra còn có vài món khác như cải trắng xào với lạp xưởng, miếng cá kho, củ cải xào tôm.
Lần này là lần Triệu Trân Trân ở nhà cha mẹ chồng mà cảm thấy thoải mái nhất. Tào Lệ Quyên cũng vì có Vương Quế Sinh mà rất khách sáo với cô. Chẳng những là nói chuyện khách sáo, làm việc cũng khách sáo, nếu như không phải cực kỳ cần thiết thì bình thường sẽ không chủ động để cô làm việc. Tất nhiên lúc cần giúp một tay thì Triệu Trân Trân vẫn sẽ chủ động giúp đỡ.
Ví dụ giao thừa cần phải gói sủi cảo, Triệu Trân Trân sẽ chủ động vào làm. Cô sẽ nặn bột, Tào Lệ Quyên với Vương Văn Quảng sẽ phụ trách việc gói.
Tào Lệ Quyên thấy con trai mình làm rất thuần thục, trong lòng có chút vui mừng, mà cũng có chút buồn bực nên hỏi: “Văn Quảng, cuộc sống ở nông trường các con rốt cuộc như thế nào, ăn có đủ no không?”
Vương Văn Quảng không muốn nhắc đến việc ở nông trường nhiều, anh chỉ trả lời mấy câu ngắn gọn, Vương Kiến Quốc mới nói: “Bà ơi, cuộc sống ở nông trường khổ lắm, từ sáng đến tối đều phải làm việc, đã không ăn đủ no thì thôi, đến cả bánh ngô ở đó cũng vừa cứng vừa khô, còn có mùi vị rất lạ nữa.”
Tào Lệ Quyên nghe được những lời này lại càng đau lòng cho con trai, đồng thời cũng có gì đó áy náy, bà gắp một miếng lạp xưởng rồi nói: “Văn Quảng, con ăn nhiều chút đi.”
Vương Văn Quảng cười cười với mẹ.
Lúc đó Vương Quế Sinh lớn tiếng nói: “Văn Quảng này, cháu nhất định phải biểu hiện thật tốt, nắm bắt cơ hội ra khỏi nông trường sớm.”
Vương Văn Quảng lặng đi một lúc rồi dứt khoát gật đầu.
Cả nhà Triệu Trân Trân đón tết ở Bình Thành cũng coi như vui vẻ thoải mái. Vương Quế Sinh bên ngoài cũng biểu hiện ra như thế, nhưng thật ra trong lòng lại nóng như lửa đốt. Con đường quan chức ông ta cũng đã đến được như ngày hôm nay thì có những chuyện cũng không cần phải nói thẳng ra thì mới hiểu được. Đương nhiên ông ta cũng thấy được một vài vấn đề, hơn nữa còn biết được từ những nguồn khác rằng người kế nghiệp này cũng không hẳn là được lòng những người trong tầng lớp lãnh đạo phía trên.
Thế nhưng ông ta không có chỗ dựa nào ở thủ đô, ngoài cách đó ra thì dường như chẳng có cơ hội nào tốt hơn nữa.
Nhưng nếu thực sự đúng như suy đoán của Triệu Trân Trân, nếu những người này sẽ sớm mất đi vị thế của mình, việc sống chết của bọn họ thì tạm thời không nói đến, nhưng con đường làm quan của ông ta cũng chỉ dừng đến đây thôi.
Vương Quế Sinh càng nghĩ thì lại càng nóng lòng, vì vị trí bây giờ mà ông ta đã phải vắt óc suy nghĩ, hơn nữa còn dồn hết số tiền mình tích góp được mấy năm nay vào. Nếu bây giờ bắt ông ta bỏ đi vị trí này thì tất nhiên sẽ không thể, nhưng nếu như không làm thế thì không chừng hai ba năm nữa sẽ tự rước họa vào thân.
Vương Quế Sinh suy xét mất mấy ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách tốt nhất.
Mùng ba tết, Vương Văn Mỹ và gia đình Thẩm Lỵ Lỵ đến nhà chúc tết.
Vương Văn Mỹ không có gì khác trước, người có sự thay đổi lớn là Thẩm Lỵ Lỵ.
Thẩm Lỵ Lỵ đã sớm từ chức ở xưởng hóa chất, bây giờ việc mà cô ấy quan tâm nhất chính là chăm sóc con cái, ngoài Thần Thần thì giờ cô ấy đang mang thai bé thứ hai, đã được hơn ba tháng rồi.
Bây giờ cô ấy cũng không cần học hỏi Triệu Trân Trân nữa, đã là người rất có kinh nghiệm nuôi con.
Mặc dù đã sinh một bé và giờ lại đang mang thai bé thứ hai, nhưng Thẩm Lỵ Lỵ không già đi chút nào, ngược lại ngoại hình lại mềm mại hơn không ít, so với những người cùng tuổi thì nhìn trẻ hơn đến mấy tuổi.