Cô ấy thực sự là một người yêu trẻ con, cho dù là kiếp trước hay kiếp này đi nữa.
“Trân Trân, nói ra thì đúng là không thể tưởng tượng nổi, lần này mang thai tôi chẳng ăn uống được gì. Cô nói xem, liệu có phải đứa bé này khó quá không?”
Triệu Trân Trân cười cười, nói: “Lúc tôi mới có Đại Bảo Nhị Bảo cũng như thế đấy, chắc là do vấn đề về vị trí thai nhi, khả năng là bị chèn ép vào dây thần kinh của dạ dày. Có lẽ đợi qua một tháng nữa thì sẽ đỡ hơn thôi.” Đó là kiến thức mà cô tiếp thu được khi nói chuyện phiếm với bà Hà hàng xóm nhà cô.
Nhưng Tào Lệ Quyên ở bên cạnh lại hơi sững người, bà không nhớ mình đã từng nói cho con dâu chuyện này.
Thẩm Lỵ Lỵ cười rồi gật đầu nói: “Thật ra bác sĩ cũng nói như thế đấy.”
Ba đứa trẻ lớn đã chạy ra ngoài chơi mất rồi, chỉ còn Kiến Minh với Thần Thần còn ngồi trên ghế, mỗi đứa cầm một con ếch xanh chơi.
Kiến Minh rất thích em trai này, chơi được một lúc thì thấy con ếch xanh chẳng còn thú vị nữa nên đi vào bàn học lấy giấy với bút, dạy Thần Thần mấy phép tính cơ bản.
Bởi vì cậu nhóc có sở trường chơi mấy trò liên quan đến con số nên nó cứ nghĩ những đứa trẻ khác cũng thích.
Kết quả thì không cần nghĩ cũng biết rồi, Thần Thần mới chỉ là đứa trẻ hai tuổi, chỉ vừa học đếm từ một đến mười, tất nhiên không thích thú gì với toán. Thế nên, cậu bé không thể học được ngay lập tức.
Hai đứa trẻ, một đứa cứ đòi dạy, một đứa lại không thể học, tất nhiên sẽ có mâu thuẫn. Vậy nên Thần Thần rất nhanh bị chọc cho khóc bởi vì anh nói cậu bé ngốc quá.
Tào Lệ Quyên ở gần đó nên nhanh chóng đi qua dỗ Thần Thần, tiện thể liếc qua tập bài thi của cháu trai.
Bởi vì trên nó còn có Kiến Xương để so sánh, nên bà cảm thấy biểu hiện của Kiến Minh rất tốt, trình độ của Vương Văn Quảng lúc nhỏ cũng chừng như thế này. Bà giao Thần Thần cho Thẩm Lỵ Lỵ rồi cười nói với Kiến Minh: “Kiến Minh của nhà chúng ta thật giỏi quá, còn nhỏ thế này mà đã biết làm nhiều bài toán như vậy.”
Kiến Minh lắc lắc đầu nói: “Bà ơi, mấy bài toán trên đó dễ quá, thầy Chương đã dạy bọn con phương trình rồi, còn phức tạp hơn chỗ đó nhiều.”
Lần này Tào Lệ Quyên thực sự rơi vào trầm tư rồi.
Vương Văn Quảng rất tự hào về tư chất trời cho của Kiến Minh, anh cười nói: “Cha, mẹ, chú hai, bây giờ Tứ Bảo đang học toán với Chương Văn Điền, thằng bé thông minh hơn những đứa trẻ khác rất nhiều.” Hàm ý của lời nói này có tiết chế, nhưng những người ở đó đều có thể hiểu được.
Đặc biệt là hai anh em Vương Giá Hiên với Vương Quế Sinh đều rất kích động, lập tức kiểm tra Kiến Minh, kết quả thì vượt qua dự đoán của bọn họ. Hai anh em nhìn nhau, trong phút chốc có thể hiểu được tiếng lòng của đôi bên.
Thế hệ sau của nhà họ Vương có lẽ đã có một người trẻ tuổi vô cùng lợi hại rồi.
Vì Vương Văn Quảng mùng sáu đã phải đi làm, nên mùng năm cả nhà phải quay lại công xã.
Buổi sáng ngày hôm sau, ba đứa trẻ đều ra ngoài chơi, Kiến Minh ôm lấy bộ đề toán mà ông nội mua cho, vui vẻ ngồi làm bài. Triệu Trân Trân thì đang ngồi học nhưng lại không được thoải mái như Kiến Minh, qua một năm, vật lý cấp ba xem ra vẫn khó như vậy.
Cô nhíu mày suy nghĩ cả nửa ngày, tự nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Triệu Trân Trân đặt bút máy xuống rồi ra mở cửa, phát hiện không phải người lạ, là bác sĩ Hà, đằng sau còn có chiếc đuôi nhỏ là Hà Mai Mai.
“Chúc dì năm mới vui vẻ.”
Triệu Trân Trân xoa đầu Hà Mai Mai rồi nói: “Mấy ngày không gặp, Mai Mai càng lớn càng xinh rồi.”
Hà Mai Mai cười ngượng ngùng.
Triệu Trân Trân mời bác sĩ Hà vào nhà, rót một cốc nước rồi hỏi: “Bác sĩ Hà tìm tôi có chuyện gì không?”
Hà Khánh Hải vì lần gặp này mà tìm đủ mọi lý do nhưng cái nào cũng không khả quan.