Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 577 - Chương 577:

Chương 577:

Hà Khánh Hải đã hứa với cô Ngụy rằng khi về nhà sẽ kỷ luật nghiêm khắc cô bé, rồi lịch sự chào tạm biệt cô Ngụy.

Anh ta đã đi đến cổng rồi, nhưng xuất phát từ phép lịch sự nên cũng phải nói một tiếng với Triệu Trân Trân, vì vậy anh ta quay lại văn phòng hiệu trưởng.

Triệu Trân Trân đang cùng hiệu phó Dương thảo luận về việc nhà trường có cần thiết lập cơ chế khen thưởng và xử phạt đối với giáo viên hay không.

Lúc đầu hiệu phó Dương cho rằng ngân sách của nhà trường tương đối eo hẹp, làm việc nếu không cần tiêu tiền thì không tiêu, những hạng mục cần tiêu đến tiền thì không dám nghĩ nhiều. Tuy nhiên mấy tháng gần đây ông ta phát hiện ngân sách trường học cũng không eo hẹp như mình nghĩ. Mặc dù không thể so sánh với trường tiểu học số bốn huyện Huệ Dương, nhưng cũng giống như những trường tiểu học bình thường khác.

Nói cách khác, chỉ cần là việc không tốn quá nhiều tiền thì có thể cân nhắc.

Tất nhiên hiệu phó Dương không phải người xa hoa lãng phí, ông luôn cho rằng tiền phải tiêu vào những việc quan trọng. Trường của bọn họ sẽ không giống như trường tiểu học công xã, chạy theo trào lưu tổ chức các đại hội thể dục và lao động, không những tốn tiền mua nguyên liệu còn không giúp ích gì cho học tập, ngược lại còn làm cho tâm hồn bọn trẻ trở nên hoang dại.

Sau quan sát cẩn thận và cân nhắc kĩ lưỡng phát hiện sự nhiệt tình của học sinh trong trường thập phần được nâng cao. Những đứa bé này mặc dù ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng vì cuộc sống trước kia ở nông trường còn tồi tệ hơn cho nên tất cả đều rất trân trọng cơ hội học tập này. Không chỉ là các em học sinh mà cả giáo viên đều rất nghiêm túc, đặc biệt là có một số giáo viên trong trường sức khỏe không tốt, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ xin nghỉ đều mặc kệ bệnh tật kiên trì dạy học.

Hiệu phó Dương cho rằng thái độ làm việc như vậy rất đáng khen ngợi, chỉ khen thưởng bằng miệng thì không được, ông ta chuẩn bị đưa ra kế hoạch cho những giáo viên có biểu hiện ưu tú thêm một số phúc lợi.

Mặc dù Triệu Trân Trân có cùng suy nghĩ với ông ta, nhưng cô không kiến nghị đề xuất đối xử đặc biệt, cô cho rằng nếu phát phúc lợi thì nên đối xử bình đẳng. Đương nhiên cô cũng biết cách làm này là không công bằng, nhưng trong giai đoạn bất ổn này làm mọi việc đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Vốn dĩ phát phúc lợi là một việc tốt, nhưng nếu người có người không cũng khó tránh khỏi có một số người chán nản hoặc quá khích, nếu vì thế mà ảnh hưởng đến chất lượng giảng dạy và mang lại những tác động tiêu cực khác, thì mất nhiều hơn được.

Nhưng hiệu phó Dương lại thẳng thừng bác bỏ ý kiến của cô.

“Hiệu trưởng Triệu, làm như vậy căn bản không tạo ra được một chút động lực nào ngược lại còn có thể phản tác dụng, chẳng khác nào nói với mọi người rằng làm nhiều hay làm ít đều như nhau, vậy sau này ai sẽ chăm chỉ tận lực dạy bảo học sinh.”

Triệu Trân Trân cười nói: “Vốn dĩ giáo viên không có lương và phúc lợi, chúng ta dùng quỹ của trưởng để phát phúc lợi cho họ còn không biết lãnh đạo phía trên có ý kiến gì. Cứ chờ tôi làm đơn đề nghị gửi lên trên đã, nếu được chấp thuận thì cứ làm theo ý của hiệu phó Dương.”

Suy nghĩ của hiệu phó Dương nhanh chóng xoay chuyển, thái độ cũng không còn hung hăng như trước.

“Hiệu trưởng Triệu, việc của trường chúng ta không phải việc gì cũng cần báo cáo lên trên, thật ra cũng không tốn kém bao nhiêu, có thể tính vào chi phí nhà ăn, hay là làm theo cách của cô cũng không phải là không được. Nhưng nếu làm như vậy thì đối với nhiều giáo viên không được công bằng, ví dụ giáo sư Điền Nhuận Sinh sức khỏe không tốt nhưng thái độ giảng dạy của ông ấy rất nghiêm túc”

Triệu Trân Trân nắm rõ tình hình của các giáo viên trong trường nên tất nhiên biết chuyện của thầy Điền, nhưng có điều chuyện này cũng không có cách nào.

Dương Quang Thắng thấy cô ấy im lặng, tiếp tục nói: “Thành tích của thầy Điền rất tốt nhưng có một số người không được như vậy .

Bình Luận (0)
Comment