Thượng Hải và Bắc Kinh thì khác, người đông, nhộn nhịp. Thậm chí phần lớn trường học và xí nghiệp một nửa đều nghỉ học và đình công. Anh ta đứng ngoài quan sát cảm thấy những người này điên rồi.
Nhưng lúc này anh ta cũng cảm thấy bản thân mình cũng điên rồi.
“Cha ơi đã đến rồi.”
Hà Khánh Hải hoàn hồn nắm tay con gái nói: “Mai Mai à, con lên lớp trước đi, cha đi tìm dì Triệu trước, đợi nói xong chuyện của con cha phải đi làm rồi. Con có muốn ăn bánh nướng của nhà ăn bệnh viện không?”
Hà Mai Mai vui vẻ gật đầu, gần đây bà nội luôn kêu không đủ bột mì để ăn, làm bánh đều trộn một nửa bột ngô. Cô bé và ông nội đều cảm thấy khó ăn chết đi được.
“Con tan học thì đến tìm cha, cha sẽ mua cho con một cái bánh nướng” Nhà ăn bệnh viện của bọn họ cũng rất hạn chế bột mì. Mỗi nhân viên một ngày chỉ được một cái bánh nướng hoặc một cái bánh bao trắng, còn lại đều là thức ăn thô.
Hà Khánh Hải hỏi thăm đường đến phòng hiệu trưởng, nhưng Triệu Trân Trân vốn không có ở đó. Một giáo viên nữ trẻ tiếp đón anh ta nói hiệu trưởng Triệu chắc đi họp rồi, rót cho anh ta cốc nước xong cũng xách cặp chuẩn bị lên lớp dạy.
Một mình anh ta tò mò nhìn vào phòng làm việc trông rất bình thường này.
Bên cửa sổ đặt một bàn làm việc bằng gỗ táo đã cũ, bên trên chỉ có một cái đèn bàn và một cuốn sổ, sát vách tường có một tủ tài liệu, bên trong hồ sơ xếp chồng lên nhau ngay ngắn. Sau cánh cửa đặt một cái kệ rửa mặt, bên cạnh có một móc treo quần áo, bên trên có treo một cái túi màu xanh quân đội.
Hà Khánh Hải nhìn thoáng qua, đây chính là thứ mà Triệu Trân Trân thường sử dụng.
Không biết trong túi của cô ấy đựng gì thoạt nhìn có vẻ phồng, anh ta không nhịn được nhìn thêm vài lần nữa thì phát hiện lộ ra một góc sách. Sự tò mò khiến anh ta tiến lên vài bước nhanh chóng rút cuốn sách ra xem.
Thì ra là sách giáo khoa vật lý cấp ba.
Hà Khánh Hải có chút bất ngờ.
Trình độ học vấn của Triệu Trân Trân không cao, không chỉ ông bà hai biết mà ngay đến cả bà Hà cũng biết. Mặc dù gần đây Hà Khánh Hải và Triệu Trân Trân nói chuyện tương đối nhiều, nhưng chủ đề chỉ xoay quanh bọn trẻ chứ không có cơ hội nói những chuyện riêng tư hơn.
Bác sĩ Hà là một người đàn ông độc thân, nên sẽ không hỏi thăm chuyện về Triệu Trân Trân với người khác để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết.
Hơn nữa tình huống của Triệu Trân Trân khá đặc biệt.
Cô đã ly hôn nhưng dường như không đơn giản như vậy.
Có điều trong đầu Hà Khánh Hải lúc này chỉ có một suy nghĩ là Triệu Trân Trân muốn tự học chương trình cấp ba, anh ta dạo này rảnh có thể dạy cô được.
Vì suy nghĩ này mà Hà Khánh Hải càng nghĩ càng thấy vui vẻ, đến nỗi Triệu Trân Trân và hiệu phó Dương bước vào cũng không nhận ra.
Triệu Trân Trân thấy Hà khánh Hải sững sờ giây lát cười nói: “Bác sĩ Hà đến rồi à, đợi tôi một chút.” Còn chưa kịp nói chuyện thì Triệu Trân Trân đi đến bên cạnh cửa gọi cô giáo trẻ ban nãy vào: “Tiểu Lý à, em dẫn phụ huynh học sinh này đến lớp 3A tìm cô Ngụy nhé.”
Trường tiểu học nông trường có rất ít học sinh bên ngoài đến học. Hà Mai Mai là học sinh chuyển trường do đích thân hiệu trưởng xử lý, vì vậy cô bé so với bạn học khác được chú trọng hơn. Nhưng tiếc rằng Hà Mai Mai lại không có gì nổi trội.
Nhưng dù vậy cô Ngụy cũng rất vui khi phụ huynh học sinh sẵn sàng chủ động tìm hiểu tình hình của con mình.
Hứa Khánh Hải và cô Ngụy đã nói chuyện về tình hình học tập của Mai Mai trong nửa giờ, nhưng phần lớn thời gian là cô Ngụy nói còn anh ta chỉ gật đầu nghiêm túc lắng nghe.
Cuối cùng cô Ngụy đã chỉ ra những khuyết điểm lớn nhất của Hà Mai Mai, đó là không nghiêm túc trong lớp học, bài tập cũng không nghiêm túc làm, trong lúc thi cũng cẩu thả. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng điểm của cô bé lúc cao lúc thấp, mong phụ huynh có thể hợp tác cùng nhau khắc phục những thói quen này.