“Hiệu trưởng Triệu, điểm số của Mai Mai thật sự đáng lo ngại, con bé lúc trước không phải như vậy, cô nói xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu được nhỉ?”
Triệu Trân Trân rót cho anh ta một ly nước cười nói: “Bác sĩ Hà, giáo viên chủ nhiệm của Mai Mai nhà anh là cô Ngụy. Cô ấy từng là giáo viên trung học cơ sở số một Bình Thành, kinh nghiệm giảng dạy rất phong phú, về phương diện này không có bất kì vấn đề gì. Tôi cảm thấy vẫn là tìm nguyên nhân từ Mai Mai, xem xem có phải là dạo gần đầy không có đủ thời gian để hoàn thành bài tập.”
Hà Mai Mai ở bên cạnh lập tức nói: “Dì Triệu, bài tập lần nào con cũng làm xong cả mà.”
Lời này cũng không phải nói dối nhưng Hà Mai Mai rất cẩu thả, có đôi khi cùng một vấn đề nhưng sai rất nhiều lần, hơn nữa cô bé làm bài tập nhanh mục đích là để có thể sớm được đi chơi cùng hai anh họ.
Triệu Trân Trân khẽ cau mày nói: “Bác sĩ Hà, hay là như vậy đi, sáng mai có thời gian thì cùng tôi đến trường một chuyến. Liên quan đến vấn đề học tập của Mai Mai ý kiến tôi có thể đưa ra không nhiều, anh hãy cùng chủ nhiệm của con bé nói chuyện đi.”
Bởi vì nghề nghiệp của mình nên bác sĩ Hà hầu hết thời gian đều tương đối bình tĩnh và lý trí, nhưng chỉ riêng chuyện này anh ta biết rõ mình làm có chút quá đáng. Mỗi lần dẫn con gái ra khỏi nhà Triệu Trân Trân, anh ta có chút vui mừng nhưng đồng thời cũng có chút phiền não.
Trong mối quan hệ nam nữ rất khó có được cả hai bên tự nguyện, nếu chỉ một bên nam nhiệt tình thì kết quả thường không được tốt.
Mà anh ta lại là một người không thích bi kịch.
Ngay cả khi ở Tây An xem múa rối bóng anh ta đều chọn những vở kịch đoàn tụ để xem, mặc dù nội dung của vở kịch không quá thú vị.
Lý ra người như anh ta biết rõ một việc không thể thực hiện có thể kết thúc trong bi kịch thì không nên làm.
Nhưng anh ta không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, mỗi khi thành tích của Mai Mai được gửi đến anh ta lại ngay lập tức muốn chạy đến nhà cô.
Hà Khánh Hải gật đầu cười khách khí, nói: “Vậy làm phiền hiệu trưởng Triệu rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ đến.”
Ngày hôm sau từ sớm bác sĩ Hà đã thức dậy, còn đặc biệt thay một bộ quần áo mới, ngay cả tóc của Hà Mai Mai cũng được chải gọn gàng hơn. Hai cha con vui vẻ ra ngoài muốn cùng hiệu trưởng Triệu cùng nhau đến trường, nhưng không ngờ là cổng nhà hiệu trưởng Triệu đã bị khóa ngoài.
Bác sĩ Hà có chút thất vọng, Hà Mai Mai cũng không vui bĩu môi nói: “Cha ơi, sao dì Triệu không đợi chúng ta.”
Bác sĩ Hà cũng rất muốn biết đáp án tại sao.
Anh ta đẩy kính trên sống mũi nói: “Dì Triệu của con là hiệu trưởng, có thể có nhiều việc bận nên phải đi sớm một chút, chúng ta cũng đi thôi.”
Trên đường tới trường tiểu học nông trường, bác sĩ Hà vẫn im lặng. Anh ta nhớ lại một lượt tình hình, kể từ khi con gái chuyển trường, anh ta đã đến nhà hiệu trưởng Triệu năm lần, anh ta cũng chắc chắn không để lộ chút gì.
Nói cách khác Triệu Trân Trân đến bây giờ cũng không thể nhận ra tình cảm của anh ta.
Sau khi đưa ra kết luận, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Thế giới của người trưởng thành từ trước đến nay đều không đơn thuần, bác sĩ Hà có vẻ thờ ơ với chính trị, rất ít khi cùng Triệu Trân Trân nói về thời cuộc. Tuy nhiên thực tế không phải như vậy, anh ta tất nhiên quan tâm đến chính trị, hơn nữa còn rất tò mò về tình hình bên ngoài Bình Thành. Nói là đi khắp nơi du ngoạn nhưng thực chất cũng có mục đích do thám.
Lần này anh ta tận dụng kỳ nghỉ tết đưa Hà Mai Mai đến Thượng Hải và Bắc Kinh. Không đi không biết, bầu không khí của hai nơi này khác hoàn toàn với Bình Thành. Bình Thành được xem là nơi yên tĩnh nhất, ngay cả thiếu lương thực cũng không náo loạn. Sơn Tây có chút loạn, nhưng người dân vẫn có thể có cuộc sống bình yên.