Kiến thức cấp 3 của Lý Duy Thanh rất vững, lại mới tốt nghiệp hai năm nên đã đưa ra một kế hoạch giảng dạy rất chi tiết. Hơn nữa mỗi ngày đều rất nghiêm túc soạn bài, nhờ thế là tiến độ học tập của Triệu Trân Trân cũng nhanh hơn rất nhiều.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể giấu được những người khác, không bao lâu cả trường đã biết chuyện Lý Duy Thanh đang dạy kèm cho hiệu trưởng rồi.
Đa số mọi người cũng đều chẳng có ý kiến gì với chuyện này.
Đội ngũ giáo viên của trường được phân chia rất rõ ràng, nhân viên ở nhà ăn và bộ phận hành chính đều là công nhân viên chức nhà nước, mỗi tháng đều có lương nhưng đồng thời trình độ học vấn không cao. Đối với bọn họ mà nói, việc cần quan tâm hơn là việc có thể mua thực phẩm ở các cửa hàng hay không. Mặc dù giáo viên đều là tù nhân lao động cải tạo nhưng học vấn tối thiểu đều là trình độ đại học. Trình độ học vấn của Triệu Trân Trân tương đối thấp, nhưng điều này không ảnh hưởng đến uy tín của cô ấy trong trường học. Nhưng một người ham học hỏi thì dù ở lứa tuổi nào cũng cần được cổ vũ.
Nhất là sau khi hiệu phó Dương biết điều này đã đặc biệt viết một câu “Người đại diện tiến bộ mỗi ngày nỗ lực học tập được trao cho Triệu Trân Trân”.
Thư pháp của hiệu phó Dương không đẹp bằng những người chuyên nghiệp, nhưng đối với người bình thường cũng được tính là đẹp lắm rồi. Ông ấy luôn tự hào về chữ viết của mình.
Nhưng chuyện này làm cho một người không hài lòng.
Chính là Miêu Lan Lan người làm việc cùng văn phòng với Lý Duy Thanh.
Tâm trạng của Miêu Lan Lan gần đây không tốt, trước tết cô ta lại đi tìm Tiểu Tô một lần bữa. Trước đó tới tìm cô ta đã rất mất mặt rồi, lần này Tiểu Tô không cho cô ta vào luôn, chặn luôn ở ngoài sân, hơn nữa còn nói những lời rất khó nghe. Nói cô ta là con gái mà không biết xấu hổ, cứ mặt dày đeo bám không buông.
Miêu Lan Lan nhìn thấy Tiểu Tô cảm thấy rất vui, nhất là Tiểu Tô đã không làm việc đồng áng trong sáu tháng qua cả người trắng hơn rất nhiều nhìn cũng trẻ và đẹp trai hơn. Mặc dù lời anh ta nói ra hơi quá đáng nhưng cô ta cũng không để bụng, chỉ cười nói: “Anh Tiểu Tô, nhà em vừa gửi tới cho em bánh đậu xanh, ăn rất ngon. Anh mau nếm thử đi.”
Kể từ sau khi hẹn hò với Trương Mân, Tiểu Tô rất phiền khi nhìn thấy Miêu Lan Lan. Nhất là một tháng qua anh ta không nhận được thư từ người yêu, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt. Lúc này đừng nói bánh đậu xanh, ngay cả thịt rồng anh ta cũng không muốn ăn, nên anh ta không kiên nhẫn vươn cánh tay chặn lại.
Bánh đậu xanh của Miêu Lan Lan không phải là mua ở cửa hàng tạp hóa mà là do mẹ cô ta làm, vừa mềm vừa ngọt nhưng không béo, so với đi mua còn ngon hơn. Gia đình họ mỗi năm đều làm chia cho họ hàng rất nhiều, nhưng chắc do bây giờ lương thực quá eo hẹp không làm được bao nhiêu nên chỉ gửi có một cân.
Vì là tự làm nên đóng gói rất đơn giản, bên ngoài được bọc một lớp giấy dầu. Tiểu Tô vung cánh tay như vậy vừa chạm vào túi giấy dầu những chiếc bánh đậu xanh đã lần lượt rơi xuống đất.
Miêu Lan Lan đau lòng cúi xuống nhặt từng miếng một thổi bụi, nhưng vẫn không quá tức giận oán trách nói: “Anh Tiểu Tô, anh không ăn cũng không sao, sao phải vứt đi, anh không phải không biết hiện giờ rất khó để được ăn bánh đậu xanh.”
Tiểu Tô bị một tiếng anh Tiểu Tô làm buồn nôn, càng không vui bĩu môi nói: “Cô thích thì tự mình ăn đi đừng có đưa cho tôi, bất kể đồ gì của cô tôi cũng không cần. Thuận tiện tặng cho cô một câu, cô cứ như vậy không có người đàn ông nào thích cô nổi đâu.”
Lời này của Tiểu Tô có hơi quá đáng quá rồi. Miêu Lan Lan lập tức nổi giận, vốn dĩ cô ta là một cô gái nóng tính bây giờ không khỏi cảm thấy đau lòng, thản nhiên đặt túi giấy sang một bên không khách khí nói: “Những lời của anh Tiểu Tô thật là không có lương tâm, lúc trước ăn của tôi không ít cũng không thấy anh nói mấy lời này.