Cô bé nhớ trước kia mẹ cũng thích dùng xà phòng hương hoa nhài này để giặt quần áo.
Vào nhà, Triệu Trân Trân dùng khăn lau nước mắt cho cô bé.
Lẽ ra bốn nhóc con đều đang bận học, Kiến Dân nhìn một cái không nói gì, Vương Kiến Xương vốn định hỏi tại sao chị gái xinh đẹp lại khóc, nhưng lúc này thằng nhóc đang bận vẽ tranh, là bài tập thầy Điền giao cho thằng nhóc.
Dưới lời kêu gọi của hiệu phó Dương, tất cả các lớp của trường tiểu học nông trường đều nỗ lực phấn đấu. Ngay cả lớp chuyên mỹ thuật của thằng nhóc cũng không ngoại lệ. Một tuần hai lần, sau khi hoàn thành bài tập vẽ tranh sẽ căn cứ trình độ không giống nhau được phân thành A B C. Điền Nhuận Sinh yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, trong lớp có tổng cộng mười hoc sinh, phần lớn đều đạt điểm B, điểm A chỉ có số ít, mà Vương Kiến Xương là một trong số đó. Nhưng lần trước vì sốt sắng đi chơi với các anh của mình mà thằng nhóc đã vội vàng hoàn thành bức tranh của mình, vì thế mà kết quả là bị điểm B.
Từ nhỏ Kiến Xương luôn thích thắng, điểm B trong mắt thằng nhóc là thua, cho nên lần này thằng nhóc cũng không dám chủ quan. Sau khi liếc mắt nhìn vài lần thì thằng nhóc cúi đầu tiếp tục tô màu.
Ở trường, buổi sáng Kiến Minh đi học mẫu giáo, buổi chiều đi theo Chương Văn Điền học. Giáo sư Chương giảng bài không giống với người khác giảng, bé Kiến Minh cũng không giống với những đứa trẻ bình thường khác. Một người dạy một người học tiến độ rất nhanh. Mặc dù cậu nhóc học được rất nhiều kiến thức, nhưng không cần làm quá nhiều bài tập, hơn nữa cậu nhóc còn làm bài nhanh hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, nên thường là người làm xong sớm nhất.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Kiến Minh làm xong bài tập, cởi giày nhỏ leo lên giường, cầm một khối rubik lên chơi. Một mình cậu nhóc xáo trộn rồi lại khôi phục, khôi phục rồi xáo trộn, cứ như vậy lặp đi lặp lại hai ba lần. Cậu nhóc nghĩ chơi được kha khá rồi thì đúng lúc Triệu Trân Trân và Hà Mai Mai vừa bước vào.
Cậu nhóc lập tức thả khối rubik xuống, tò mò hỏi: “Tại sao chị Mai Mai lại khóc vậy? Chị lại bị điểm thấp à?”
Trước đây, khi bác sĩ Hà đưa Hà Mai Mai đến nhà, câu mở đầu thường là: “Hiệu trưởng Triệu, lần này Mai Mai lại bị điểm thấp rồi!”
Kiến Minh nhớ câu nói này.
Vương Kiến Quốc đặt bút xuống, có thể thể hiểu rõ cảm xúc của Hà Mai Mai. Làm một học sinh trung bình rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng hài lòng với thành tích tốt là mãn nguyện rồi. Nhưng để trở thành một học sinh luôn xuất sắc thì thực sự cần rất nhiều nỗ lực. Bây giờ thằng bé luôn đứng đầu lớp trong mọi kỳ thi, nhưng trong lòng thằng bé không nhẹ nhàng chút nào, hơn nữa không lúc nào dám thả lỏng.
Thằng bé dụi dụi mắt nói: “Mai Mai, lần sau nhất định chị sẽ thi thật tốt!”
Hà Mai Mai đã lau khô nước mắt, cô bé ngồi sát vào Triệu Trân Trân, cắn môi nói: “Không phải vì bài kiểm tra, bài kiểm tra lần này chị đã làm rất tốt! Là vì cha chị lại không về nhà nữa rồi! Đã mấy ngày rồi không gặp cha! Chị đã không có mẹ bây giờ cha cũng không quan tâm đến chị!”
Nói đến đây cô gái nhỏ lại thấy tủi thân, nhịn không được lại khóc lên.
Triệu Trân Trân hơi ngạc nhiên, bình thường trông Hà Mai Mai giống như một cô bé hoạt bát vui vẻ, mặc dù mẹ cô bé đã mất bác sĩ Hà thì thường bận rộn, nhưng ông bà Hà rất chiều chuộng cô bé. Thậm chí còn được ưu tiên hơn cả hai cháu trai, đặc biệt là bà Hà luôn thương cô bé là một đứa trẻ mồ côi mẹ, có gì ăn ngon mặc đẹp đều đưa cho cô bé trước tiên. Điều kiện gia đình của họ cũng tốt, so với những cô bé bình thường chắc chắn Hà Mai Mai được coi là sống rất dễ chịu rồi.
Nhưng cô không ngờ tâm lý của đứa trẻ này hóa ra lại mong manh như vậy.
Triệu Trân Trân ôm cô bé, nhẹ nhàng vỗ lưng, nói: “Mai Mai, không phải cha cháu không cần cháu đâu, có lẽ gần đây cha cháu bận công việc quá nên không thể quan tâm đến cháu. Cháu phải hiểu cho cha chứ!”