Theo thời gian trôi đi, nông trường ngày càng có nhiều người bị đưa tới lao động cải tạo, nghe nói bây giờ đã có gần hai mươi nghìn người.
Nhiều người như vậy, trước không nói đến các loại ảnh hưởng trực tiếp đối với công xã, chỉ riêng các loại tin đồn cũng có thể làm cho người ta hóng hết ba ngày!
Bây giờ chính quyền truy bắt bọn tư sản phá hoại trà trộn trong quần chúng khắp nơi, phần lớn những người trong nông trường đều có là những người phạm phải lỗi này. Để không ảnh hưởng đến gia đình, họ sẽ ly hôn để xóa đi quan hệ, mặc dù về mặt pháp luật cuộc ly hôn này được công nhận, nhưng vẫn rất khác với việc ly hôn bình thường.
Thường những cuộc ly hôn nói chung đều do tình cảm tan vỡ.
Ngày đó gặp chồng cũ của Triệu Trân Trân, tuy biết anh là tù nhân lao động, hơn nữa ăn mặc mộc mạc dị thường, nhưng dù vậy cũng khó che giấu khí chất phi phàm.
Nhìn một cái đã biết không phải người thường.
Hơn nữa anh ta chưa bao giờ thấy Triệu Trân Trân cười ngọt ngào như vậy.
Không cần suy nghĩ cẩn thận thực ra cũng có thể được đoán câu chuyện phía sau.
Nhưng cho dù vậy, anh ta vẫn luôn lấy đủ loại lý do đường hoàng để tiếp cận cô.
Bác sĩ Hà rất phiền muộn và bất lực vì hành vi của chính mình. Không còn cách nào khác, anh ta bắt đầu thường xuyên làm ca đêm, sau ca trực đêm cũng không về nhà mà ở trong ký túc xá nhỏ của bệnh viện. Anh ta làm như vậy thì ông bà Hà sớm đã quen.
Người duy nhất không vui là Hà Mai Mai!
Nhưng cô bé còn nhỏ, lời nói không có sức nặng, sau khi phản kháng mấy lần cũng không có tác dụng gì cô bé mới hiểu ra, theo lời bà nội nói thì cha cô bé là loại người cứng đầu. Nếu anh ta quyết định gì rồi thì có tám con ngựa lôi cũng không quay đầu, căn bản là nghe không vô lời nói của người khác. Nhưng cô bé còn nhớ là cha nghe lời mẹ nhất.
Đáng tiếc mẹ không còn nữa.
Hà Mai Mai cắn bút chì xem xét tất cả những người mà cha đã tiếp xúc một lần, cuối cùng xác định một người, đó là dì Triệu nhà đối diện.
Mặc dù không thể nói cha nghe lời dì Triệu, nhưng cô bé vẫn nhớ khi mình mới chuyển đến trường tiểu học nông trường, vì điểm số không ổn định lắm nên cha đã đến nhà dì Triệu để bàn chuyện này. Thái độ nói chuyện khách sáo đến khác thường, mà cho dù dì Triệu nói thế nào cha cũng khiêm tốn đồng ý.
Dì Triệu là hiệu trưởng, cha ở trước mặt dì ấy quả thực có chút giống thầy và trò, tất nhiên trò sợ thầy rồi!
Một khi Hà Mai Mai nghĩ thông rồi thì khả năng hành động rất kinh người. Cô bé lập tức đặt bút xuống, nhét vở bài tập còn một chút chưa làm xong vào trong cặp sách, vuốt vuốt bím tóc cột lung tung vài cái. Nhúng ít nước từ chậu rửa mặt rồi lau mặt, trước khi ra ngoài cô bé còn soi gương, làm ra vẻ mặt ỉu xìu quả thật không khác gì vừa khóc là mấy.
Triệu Trân Trân đã bị dáng vẻ của cô bé dọa cho hết hồn.
“Có chuyện gì với cháu vậy Mai Mai?”
Vốn dĩ Hà Mai Mai đang giả vờ khóc, nhưng vào lúc này không biết tại sao vừa nhìn thấy Triệu Trân Trân cô bé lại đột nhiên khóc thật!
Triệu Trân Trân đang nấu bữa tối, cô đã xào một đĩa bắp cải lớn, cũng nấu mì xong rồi giờ đang chuẩn bị nấu bánh chiên dầu.
Không chỉ có Vương Văn Quảng, mà Kiến Minh cũng muốn ăn bánh dầu đã lâu, nhưng bởi vì không có bột nếp nên căn bản không làm được. Hai ngày trước chú họ Triệu Thanh Sơn trở về, mang về hai cân bột nếp do thím Châu Lệ Bình đang làm việc trong nhà ăn của trường đại học dựa vào hai tầng quan hệ mới mua được. Triệu Trân Trân mua thêm một ít đậu đỏ, thêm nước đường để nấu một lọ đậu mật.
Cô vội vàng rửa tay đi tới ôm lấy Hà Mai Mai, giống như đang dỗ dành con mình mà nhẹ giọng nói: “Ai bắt nạt Mai Mai vậy? Nào, vào trong cùng dì!”
Hà Mai Mai vùi đầu thật sâu vào vòng tay cô.
Cái ôm của dì Triệu thực sự rất ấm áp, trên người dì còn có mùi thơm đặc biệt dễ chịu.