Cô bé tức giận ngồi xuống trợn mắt lườm cha mình.
“Gần đây hiệu trưởng Triệu bận gì vậy?”
Ngay khi Triệu Trân Trân chuẩn bị trả lời thì Kiến Xương rất tự hào nói: “Chú Hà à, mỗi ngày mẹ con đều cùng bọn con học bài, mẹ đang tự học kiến thức cấp ba đấy ạ.”
Vốn dĩ Hà Khánh Hải đã chuẩn bị tốt để chuyển chủ đề sang phương diện này, bây giờ Kiến Xương chủ động nhắc đến khiến anh ta mừng thầm, thế là anh ta cười với Kiến Xương rồi nói: “Hiệu trưởng Triệu ban ngày bận đi làm, buổi tối còn phải học bài, đúng là tấm gương cho bọn trẻ.”
Nói đến đây không đợi Triệu Trân Trân nói tiếp anh ta đã tiếp tục nói: “Trùng hợp là mấy ngày trước tôi đã lôi sách cấp ba ra đọc trong lúc rảnh rỗi. Cảm thấy học rất thú vị, có một số kiến thức nếu không ngẫm nghĩ trong chốc lát không thể nào hiểu rõ. Hiệu trưởng Triệu, nếu có chỗ nào tôi không rõ nhất định đến đây thỉnh giáo cô.”
Triệu Trân Trân cười như không cười nhìn anh ta từ chối: “Bác sĩ Hà, nói thật với anh, trình độ của tôi chỉ đến tiểu học, cấp hai cũng là sau này mới học, bây giờ mới bắt đầu học kiến thức cấp ba. Đến kiến thức của lớp 10 tôi còn chưa học hết. Dựa vào thành tích của tôi nhất định không có cách nào dạy anh được. Có điều ở trường học tôi đã tìm một giáo viên dạy thêm cho mình, cô ấy dạy kèm cho tôi mỗi ngày, trình độ giảng dạy rất tốt. Nếu anh nhất định muốn học hay là để tôi đi hỏi ý kiến của cô ấy xem thế nào.”
Mặc dù đã dự đoán trước được thái độ của Triệu Trân Trân, nhưng sau khi bị cô ấy từ chối thì tức khắc trái tim của bác sĩ Hà cũng buồn thiu.
Hà Mai Mai vừa xem truyện tranh với Kiến Quốc vừa quan sát kĩ lưỡng cuộc trò chuyện của cha mình và dì Triệu, thấy cha cô bé thay đổi sắc mặt thì ngay lập tức vừa nói vừa ngáp: “Cha ơi con buồn ngủ rồi, chúng ta đi về thôi.”
Bác sĩ Hà thấy con gái đưa bậc thang để mình bước xuống vội vàng kiềm chế nội tâm, giơ cổ tay lên nhìn rồi nói: “Ồ, cũng muộn lắm rồi, hiệu trưởng Triệu chuyện học hành để hôm khác lại nói, chúng tôi đi về trước đây.”
Triệu Trân Trân không muốn gây thêm rắc rối, trong lời nói có ẩn ý, vừa nói vừa đưa trả lại túi lưới: “Mai Mai, cháu lớn rồi cũng phải ngoan hơn nha, công việc của cha cháu rất bận. Về sau việc nhỏ như đưa đồ cho dì Triệu thì cháu cũng có thể tự đi một mình được mà. Nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt.” Bánh ở bên trong đã được thay bằng bốn quả táo đỏ tươi.
Hà Mai Mai thích ăn hoa quả nhất, nhìn thấy không thể nhịn được liếm môi. Căn bản không nghe lời Triệu Trân Trân nói mà chỉ dùng sức gật đầu.
Tất nhiên, bác sĩ Hà hiểu những lời của Triệu Trân Trân.
Một người đàn ông độc thân quả thực làm gì cũng phải để ý bị ảnh hưởng, nhất là không thể tùy ý mang theo con tới nhà của một người phụ nữ cũng độc thân.
Kể từ khi vợ qua đời, có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho bác sĩ Hà, nhưng đều bị anh ta dùng rất nhiều lý do để từ chối. Nhưng điều kiện của anh ta thực sự quá tốt, không chỉ đẹp trai, sự nghiệp đàng hoàng, mà gia đình cũng giàu có sung túc. Cha mẹ chồng tương lai là ông bà Hà cũng không có gì phải lo, vật cản duy nhất là cô nhóc Hà Mai Mai, nhưng như vậy cũng không đáng kể.
Bởi vì những nguyên nhân trên, tuy rằng anh ta tỏ vẻ rõ ràng không muốn tìm đối tượng, nhưng vẫn có rất nhiều cô gái và quả phụ chủ động nhào đến.
Vì vậy bình thường bác sĩ Hà rất cẩn thận với những điều này, không bao giờ quá thân thiết với một người phụ nữ độc thân, sợ sẽ dẫn đến những lời đàm tiếu không hay!
Huống chi hoàn cảnh của Triệu Trân Trân cũng khá đặc biệt!
Công xã Anh Đào vốn là một chốn nhỏ rất yên tĩnh, nhưng vào hai năm trước sự yên tĩnh này đã bị xáo trộn. Lúc đó nông trường Thanh Hòa vừa được xây dựng xong, đợt tù nhân lao động cải tạo đầu tiên đến.