Những lời nói này khiến Miêu Lan Lan giật mình sợ hãi, cứ nghĩ đến việc phải quay lại làm việc ở nông trường lại khiến cô ta giật mình. Theo bản năng sinh tồn, cô ta vứt tất cả những chuyện khác ra sau lưng và tập trung vào công việc.
Cuối tháng cô ta chờ đến khoảnh khắc thông báo kết quả, may mắn thay thành tích so với các tháng được cải thiện một chút, công việc của cô ta xem như được bảo toàn rồi.
Hiệu phó Dương vì thói quen nghề nghiệp thích để ý những giáo viên phải sửa đổi như Miêu Lan Lan. Mặc dù lần này cô ta may mắn vượt qua khảo nghiệm nhưng vẫn cần phải giáo dục tư tưởng. Hơn nữa nhiều nhất nửa tháng một lần ông ấy nhất định phải dành thời gian kiểm tra công việc của Miêu Lan Lan.
Nếu lớp học Miêu Lan Lan phụ trách không tiến bộ, ông ấy chắc chắn nói: “Cô giáo Miêu à, phải trân trọng cơ hội làm việc bây giờ của mình, các cô là tội phạm cải tạo, nhà nước không thể phát lương cho các cô nhưng trường học thấu hiểu sự vất vả của mọi người. Mỗi tháng đều phát thêm cho mọi người mười cân bột ngô ngoài định mức. Mục đích là để cho mọi người làm việc nghiêm túc hơn. Tôi biết nông trường của mọi người là nơi ngọa hổ tàng long, nếu như cô không muốn làm công việc này thì nhất định sẽ có rất nhiều người đến tranh giành.”
Miêu Lan Lan nghe những lời này xong thì rất căng thẳng. Tuy nhiên hiệu phó Dương lần nào cũng đề cập đến vấn đề này.
Không thể không nói chiêu này của hiệu phó Dương rất hiệu nghiệm. Miêu Lan Lan nhanh chóng đi vào quy củ. Mỗi ngày đều nghiêm túc chuẩn bị bài giảng. Thậm chí vì để cải thiện điểm số của học sinh trong lớp, hết giờ làm việc về đến nông trường vẫn suy nghĩ làm cách nào để cải thiện hiệu quả giảng dạy.
“Hiệu trưởng Triệu có ở nhà không?”
Sau bữa tối, Triệu Trân Trân và bọn trẻ đang cùng nhau học bài thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của bác sĩ Hà, cô chưa kịp nói gì thì Kiến Quốc đã đứng dậy nói: “Mẹ ơi để con đi mở cửa cho chú Hà.”
Ngay khi cửa vừa mở ra Hà Mai Mai đã vui vẻ giơ chiếc túi lưới trên tay lên và nói với Kiến Quốc: “Nhị Bảo, đây là bánh do bà của em làm, ăn rất ngon đó.”
Vương Kiến Quốc thích ăn nhất là điểm tâm, có điều vì có người lớn ở bên cạnh nên cậu bé cười nói: “Cháu chào chú Hà.”
Kể từ lần trước dẫn anh ta đi gặp giáo viên chủ nhiệm của Hà Mai Mai, cũng đã một khoảng thời gian rồi bác sĩ Hà không đến nhà. Triệu Trân Trân đặt sách giáo khoa lên bàn cười chào đón họ.
“Chào dì Triệu ạ.” Hà Mai Mai lịch sự chào hỏi thuận tiện đưa bánh cho cô.
Bà Hà gần như cả đời làm bác sĩ thực sự là một người rất tốt bụng. Lúc đầu bà ấy không thân với Triệu Trân Trân, nhưng nghe bà hai nói rất nhiều về cô và cũng cảm thấy một người phụ nữ chăm sóc bốn đứa trẻ rất vất vả. Họ sống cạnh nhau nên trong nhà có đồ gì ăn ngon thì đều mang đến cho cô một bát. Triệu Trân Trân cũng hết mình hồi đáp, thỉnh thoảng đến nhà bà Hà ngồi nói chuyện. Không ngờ hai người cách nhau bốn mươi tuổi lại có thể trò chuyện rất ăn ý, quan hệ giữa hai nhà lại tiến thêm một bước.
Triệu Trân Trân cười xoa đầu Mai Mai nói: “Mai Mai à, hôm qua dì đã gặp cô Ngụy của cháu rồi, cô ấy nói rằng cháu dạo gần đây biểu hiện rất tốt.”
Cơ thể Hà Mai Mai không động đậy, sợ rằng dì Triệu sờ không tới cô bé.
Cô bé xấu hổ nói: “Cảm ơn dì Triệu đã khen ngợi, cô Ngụy rất tốt với cháu, cháu sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô ấy ạ.”
Triệu Trân Trân xoa đầu cô bé nói: “Mai Mai thật là ngoan.”
Hà Mai Mai vẫn không nhúc nhích. Con bé đang nghĩ, ở nhà cha cũng xoa đầu mình, ông bà nội cũng hay xoa đầu mình nhưng hiện giờ chỉ có bà nội thỉnh thoảng ôm mình, người khác đều không ôm mình nữa. Dì Triệu xoa đầu rồi lại xoa đầu, tiếp theo liệu có khi nào ôm mình không.
Rất tiếc thực tế rất nhanh đã đánh vỡ giấc mộng của cô bé.
Thấy con gái đứng ngây ngốc bác sĩ Hà bước tới kéo cô bé ngồi xuống.