Những điều này đều coi là chuyện nhỏ, còn mấu chốt sau này Triệu Trân Trân mới nhắc tới, nghe nhóm trưởng ban Trương tiết lộ, chủ nhiệm Lưu còn viết áp phích tố cáo anh, âm mưu hạ bệ và thay thế anh. Đương nhiên là tổ công tác không dễ lừa như vậy, sẽ không trở thành công cụ cho một số kẻ xấu muốn bôi nhọ người khác. Vì vậy, không mấy ngày sau chủ nhiệm Lưu đã bị phân quyền.
Vấn đề gia đình của chủ nhiệm Lưu, Vương Văn Quảng đã nghe hiệu phó Lương nói. Kể từ năm kia khi bị phân quyền đến nông trường, đã ba năm qua, vợ và con gái của chủ nhiệm Lưu không đến thăm một lần, nghe nói vợ ông ta đã tái giá. Hầu như cả nông trường đều biết chuyện này.
Bây giờ dáng vẻ của chủ nhiệm Lưu thảm như vậy càng giải thích tất cả mọi thứ.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều có nhân quả, ông ta không thể trách người khác, đây đều do ông ta tự chuốc lấy!
Nếu như ông ta không thèm muốn vị trí hiệu phó, ông ta sẽ không viết áp phích về Vương Văn Quảng, nếu không viết áp phích, với lai lịch và kinh nghiệm của ông ta căn bản sẽ không bị phân quyền!
Ngay cả khi không xét đến vấn đề tư cách, tuy chủ nhiệm Lưu là trưởng một khoa nhưng thực tế trình độ chuyên môn rất bình thường, kém xa so với yêu cầu của Vương Văn Quảng, vì vậy anh vẫn lịch sự từ chối: “Tôi và hiệu phó Lương chỉ phụ trách thực hiện dự án này, không có bất kỳ quyền hành gì trong việc lựa chọn nhân sự. Mọi thứ đều tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên, bây giờ chưa nhận được thông báo mở rộng biên chế, hơn nữa chúng tôi cũng như vậy, hồ sơ vẫn còn trong nông trường, chỉ là nhận được sự phân công lao động khác mà thôi!”
Chủ nhiệm Lưu rất thất vọng, khuôn mặt khổ sở đơ ra mấy chục giây, đang định lại tranh thủ cho bản thân tiếp thì một người đàn ông trung niên đi tới nói: “Lão Lưu! Không phải ông đã hứa không lười biếng à? Gạch ở phía sau đã mang tới rồi, nhanh đi thôi!”
Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương đối mắt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
Vì có kinh phí nên phòng thí nghiệm được xây dựng rất nhanh, đến cuối tháng năm thì các loại dụng cụ đã được mua xong.
Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương còn bận rộn hơn, dẫn dắt một nhóm giảng viên và giáo sư ở trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm, thậm chí có khi vì một mẫu thử hoặc một nhóm số liệu mà thức đêm tăng ca đến sáng.
Trong đội dự án không có người nhàn rỗi, người nhàn rỗi duy nhất là Ngô Khải Nguyên. Ông ấy già rồi mà chuyên môn cũng không ổn, vào phòng thí nghiệm không được nên chịu trách nhiệm lo hậu cần cho mọi người. Đừng xem thường ngày ba bữa cơm cho hơn hai chục người, trước đây còn có Tiểu Tô và Tiểu Hồ giúp đỡ, bây giờ hoàn toàn là một mình hiệu phó Ngô phụ trách nên ông ấy cũng rất bận rộn. Sáng sớm phải đi mua rau củ lương thực, sau khi làm bữa sáng, mọi người đều đã ăn xong đi hết rồi, ông ấy nghỉ ngơi một lúc lại bận rộn với bữa trưa và bữa tối.
Tất nhiên, bởi vì hiệu phó Ngô là tổng cố vấn, ngoài công việc hậu cần, ông ấy còn phải chịu trách nhiệm về công việc hàng ngày của ban khoa học kỹ thuật. Chẳng hạn như hôm nay, bí thư thôn Thái Gia Đồn của công xã Anh Đào dẫn hai thanh niên trẻ đến, cho biết thôn bọn họ vốn ít đất nhiễm mặn, cũng không tham gia hoạt động cải tạo đất. Bây giờ cảm thấy như vậy gây cản trở cho công xã cho nên muốn bổ sung thêm hạng mục này, nhưng đi học hỏi kinh nghiệm của các đoàn khác thì những người đó nói không quá rõ ràng, vì vậy họ đã trực tiếp đến ban khoa học kỹ thuật.
Hiệu phó Ngô kiên nhẫn giải thích cho bọn họ nửa ngày.
Dưới sự cố gắng nỗ lực của toàn thể nhân viên, thành quả công việc khiến người ta vô cùng phấn khởi. Vào cuối tháng năm, lô phân hóa học đầu tiên do phòng thí nghiệm phát triển đã được tung ra thị trường và lần đầu tiên được sử dụng trên các cánh đồng thử nghiệm của nông trường.