Vương Kiến Xương gật gật đầu, thể hiện sự đồng ý với cách nói của anh hai.
Kiến Quốc phơi quần áo mà Kiến Xương đã giặt xong ở dây phơi trong sân rồi kéo em trai cùng nhau tới phòng bếp, lúc này canh đậu que với cà tím chiên xong đều đã nấu xong rồi.
Vương Văn Quảng bỏ thêm nửa muôi nước vào nồi, rồi bỏ màn thầu vào để hâm nóng.
Nhìn thấy hai đứa con trai đi tới, anh cười nói: “Hai đứa có phải là đói rồi không, cha nấu xong ngay đây, sắp ăn được rồi.”
Kiến Quốc và Kiến Xương cười với cha, dùng nhau nói: “Thơm quá đi.”
Rất nhanh sau đó, Vương Văn Quảng bưng cơm rau thức ăn tới cái bàn ở phòng chính, cả nhà cùng ngồi xuống ăn cơm tối.
Triệu Trân Trân nếm một ngụm canh đậu que, rồi lại gắp một miếng cà tím chiên nói: “Văn Quảng, canh anh nấu vị hơi nhạt rồi, cà tím cũng mềm rồi ấy.”
Vương Văn Quảng nghe xong cũng không hề tức giận, nói một cách cực kì khiêm tốn: “Được, lần sau anh nhất định sẽ sửa chữa tiến bộ hơn.”
Bốn đứa con đều thấy đồ mà cha nấu không khó ăn, không chỉ không khó ăn mà ăn còn khá ngon nữa. Nhưng mà Kiến Dân sẽ không vì cha mà phản bác mẹ mình, cậu bé cúi đầu húp một ngụm lớn canh đậu que. Kiến Xương thích nhất là ăn cà tím nên lúc này còn đang bận ăn cà tím chiên, Kiến Minh ôm cái bát nhỏ của mình cũng đang nghiêm túc ăn canh.
Kiến Quốc thấy những lúc như này thì cũng chỉ có thể là mình lên tiếng ủng hộ cha một chút mà thôi.
“Mẹ, con thấy canh mà cha nấu ăn ngon mà, lúc trước không phải mẹ từng nói là không nên ăn mặn quá à? Cà tím mà nấu chín thì không phải là sẽ bị mềm sao? Mẹ nấu cà tím cũng như thế này nha.”
Triệu Trân Trân quét mắt nhìn thằng bé một cái rồi hỏi: “Nhị Bảo thấy cơm cha nấu ngon lắm à?”
Vương Kiến Quốc bị mẹ nhìn thì hơi căng thẳng nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu.
Triệu Trân Trân mím môi cười nói: “Nếu như thế thì mẹ có ý này, sau này cơm tối đều để cha các con nấu có được không?”
Kiến Quốc không hề do dự mà đáp một tiếng được rõ to, Kiến Dân với Kiến Minh cũng gật đầu, duy chỉ có Kiến Xương thì vẫn nghĩ tới sủi cảo nên do dự một lúc rồi hỏi: “Cha ơi, cha có biết gói sủi cảo không?”
Thấy khuôn mặt mang theo sự mong đợi của thằng nhóc, Vương Văn Quảng cực kì khí phái nói: “Đương nhiên là biết rồi, Tam Bảo muốn ăn sủi cảo à?”
Thật ra thì gói sủi cảo hơi phức tạp một chút, nhưng lúc trước anh cũng từng giúp Triệu Trân Trân làm rồi nên thấy không có gì khó cả. Thật ra thì làm bất cứ món ăn nào thì cũng phải nắm chắc các bước và cách làm, biết rồi thì sẽ không có gì là khó cả. Ví dụ như canh đậu que ngày hôm nay, dù anh nấu lần đầu tiên nhưng không phải là cũng rất thành công đấy à?
Vương Kiến Xương gật gật đầu.
Vương Kiến Quốc cũng muốn ăn sủi cảo, thằng bé đặt bát canh xuống nói: “Mẹ ơi, sáng sớm mai con đi mua rau, anh trai đi mua thịt, trưa mình gói sủi cảo ăn được không ạ?”
Vương Văn Quảng nghi ngờ hỏi: “Đại Bảo, Nhị Bảo, ngày mai các con không đi học à?”
Kỳ thi cuối kỳ ở trường học đã kết thúc rồi, mặc dù kỳ nghỉ hè còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng mà các thầy cô giáo đều bận chấm thi vì thế dứt khoát cho học sinh nghỉ học ba ngày.
Vương Kiến Dân gật đầu nói: “Vâng ạ, chúng con đều không phải đi học, chỉ có em tư là chưa được nghỉ thôi.”
Vương Kiến Minh tủi thân hít hít cái mũi nhỏ, nhìn mẹ rồi hỏi: “Mẹ ơi, lúc nào bọn con mới được nghỉ ạ?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Không còn mấy ngày nữa rồi, Tứ Bảo không thích nhà trẻ à?”
Vương Kiến Minh gật đầu nói: “Thích ạ.”
Triệu Trân Trân xoa đầu cậu nhóc nói: “Nếu nghỉ học rồi, thì con không thể gặp mặt các bạn học nhỏ của con nữa, cũng không thể theo học với thầy Chương nữa.”
Kiến Minh chau mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ ơi, con rất thích thầy Chương, có thể bảo thầy là nghỉ hè rồi cũng dạy con học được không ạ?”