Nghe xong Kiến Quốc rất ngạc nhiên, nhưng thằng bé đã lớn rồi, rất giỏi nắm bắt chi tiết, tiếp tục hỏi: “Cha, đơn vị của cha có bận không, hàng ngày cha có tăng ca không?”
Vương Văn Quảng vội vàng lắc đầu nói: “Không đâu, bình thường sẽ không tăng ca!”
Lúc này Vương Kiến Quốc mới thực sự vui mừng, thằng bé thả lỏng quai cặp trên tay lập tức ném chiếc cặp lên cao.
Các em trai đều đang nói chuyện với cha, nhưng Vương Kiến Dân nhận thấy hôm nay hôm nay mẹ im lặng một cách bất thường, nhưng có vẻ như mẹ không tức giận. Không những không giống như tức giận mà còn có vẻ vui vẻ, bởi vì mẹ luôn lén nhìn nhìn cha, vừa nhìn vừa mím môi cười. Nhưng nếu cha nhìn mẹ, mẹ sẽ quay đầu đi lại ngay lập tức.
Sau khi về nhà Vương Văn Quảng đặt Kiến Minh xuống rồi đi xuống bếp.
Rau quả tươi mùa hè cung cấp tương đối đầy đủ, các loại rau cũng nhiều. Vì chính phủ hủy bỏ họp chợ và nghiêm cấm xã viên tự ý bán bất cứ sản phẩm nông sản nào, nên rau xanh trong vườn của mỗi nhà đều giữ lại để ăn. Ăn không hết thì nộp lên trên, mỗi ngày cửa hàng lương thực phụ đều nhập mấy xe rau củ quả lớn, vừa tươi lại rẻ. Bây giờ sáng mỗi ngày Triệu Trân Trân thức dậy đều đi chợ mua thức ăn rau củ trước rồi mới về nhà nấu cơm.
Đầu tiên Vương Văn Quảng rửa sạch sẽ một bó đậu que non với mấy quả cà tím mập mạp, cà tím thái lát, bỏ dầu vào chảo chiên chín thì bỏ ra đĩa. Sau đó cắt nhỏ đậu que xào chín rồi đổ nước vào đun sôi lên, bỏ bột bánh đã làm xong vào, trước khi múc ra khỏi nồi thì đập hai quả trứng gà vào, thêm muối với dầu mè gia vị vào. Như thế là một nồi canh đậu que bột bánh bao đã nấu xong rồi.
Thật ra đây là lần đầu tiên Vương Văn Quảng làm, nhưng vì hiệu phó Ngô hay nấu món này, anh đã từng xem kĩ hai lần rồi nên đã biết cách làm từ lâu rồi.
Vương Kiến Quốc bước vào cửa nhà sau khi uống một bát lớn nước đun sôi để nguội, thằng bé không đi làm bài tập cùng với anh trai mà tò mò liếc một vòng quanh phòng bếp, nhìn thấy động tác nấu cơm thành thạo của cha thì ít nhiều cũng có chút kinh ngạc. Thằng bé quay về phòng chính nói với Triệu Trân Trân đang cúi thấp đầu làm đề: “Mẹ ơi, cha nấu một nồi canh to, con thấy có vẻ rất ngon đó.”
Triệu Trân Trân ngẩng đầu ồ một tiếng coi như trả lời.
Kiến Quốc có chút thất vọng, thằng bé nhìn anh trai với em tư đang làm bài tập, ánh mắt lại chuyển tới người Kiến Xương đang thay quần áo.
Vương Kiến Xương mặc dù mới có bảy tuổi, nhưng mà thằng nhóc hiển nhiên đã có chút bệnh thích sạch sẽ, đặc biệt bây giờ là mùa hè, quần áo mặc cả ngày chắc chắn là bẩn lắm rồi. Thằng nhóc vừa mới tan học thì đã tự giác đi rửa tay rửa mặt trước, sau đó thay quần áo bẩn trên người xuống. Lúc trước là mẹ giặt quần áo giúp thằng nhóc, nhưng từ khi học được cách tự mình giặt quần áo thì thằng nhóc đã tự mình giặt lấy rồi.
“Tam Bảo, em có muốn đi xem cha nấu cơm không?”
Vương Kiến Xương mang quần áo tới bên bệ giếng, tò mò chớp đôi mắt to nói: “Cha nấu gì thế anh? Em muốn ăn sủi cảo.”
Vương Kiến Quốc bật cười nói: “Sủi cảo à? Sợ là cha không biết làm đâu.”
Vương Kiến Xương bỏ quần áo bẩn vào trong chậu, sau khi quần áo đã đủ ướt rồi thì hai cái tay nhỏ bé của thằng nhóc cầm lấy xà phòng chà chỗ cổ áo với cổ tay áo, ngẩng đầu lên nói một cách rất nghiêm túc: “Anh hai, anh có cảm thấy cha hôm nay không giống lúc trước không?”
Vương Kiến Quốc vò đầu gãi tai, thằng bé thấy em trai nói đúng, nhưng mà không giống như thế nào thì thằng bé vẫn không nói ra được.
Vương Kiến Xương cảm kích cười với anh trai rồi nói: “Anh hai, em nghĩ ra rồi. Cha đẹp hơn lúc trước, hôm nay cực kì đẹp luôn đó, còn đẹp trai hơn cả thầy giáo Điền lớp chúng em ấy.”
Mặc dù Vương Kiến Quốc không học lớp năng khiếu mỹ thuật nhưng mà vẫn biết thầy giáo Điền, thằng bé nói to: “Thầy giáo Điền vốn dĩ không đẹp trai bằng cha rồi, cha là đẹp trai nhất. Còn đẹp trai hơn cả chú Hà nữa cơ.”