Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 595 - Chương 595:

Chương 595:

Hát đến cuối cùng mọi người đều rơm rớm nước mắt.

Sau bữa trưa tại nông trường, Vương Văn Quảng trực tiếp cho mọi người nghỉ nửa ngày.

Tâm trạng hưng phấn dị thường như vậy, quả thực không có cách nào tiếp tục làm việc. Trở lại ban khoa học kỹ thuật, hầu hết mọi người đều trốn trong phòng viết thư gửi về nhà. Chỉ có Vương Văn Quảng vội vàng đun nước nóng, gội đầu tắm rửa xong anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, một mạch chạy đến trường tiểu học nông trường.

Ban khoa học kỹ thuật chỉ cách cửa sau của trường tiểu học nông trường có trăm mét, bao nhiêu buổi tối, sau bữa tối anh luôn vô tình đi bộ đến nơi này, nấn ná thật lâu không chịu rời đi.

Ban ngày vợ và bốn đứa con của anh sẽ làm việc và học tập ở đây.

Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả những dãy nhà được xây dựng đơn giản của trường trong mắt anh cũng trở nên rất đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên Vương Văn Quảng bước vào một cách công khai.

Thái độ của người gác cổng ở lối vào chính rất tốt, vừa nghe thấy anh đi tìm hiệu trưởng Triệu thì thái độ càng nhiệt tình hơn, thấy anh có vẻ không quen thì ân cần chỉ đường cho anh.

Trường sắp nghỉ hè rồi, vốn dĩ công việc ở trường đã rất nhiều, sau cuộc họp định kỳ cô và hiệu phó Dương Quang Thắng thường tiếp tục thảo luận chi tiết một lúc lâu nữa. Lúc Vương Văn Quảng gõ cửa cô vừa từ phòng họp trở về rót cho mình một ly nước, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Cô vẫn cho rằng là cấp dưới của mình gõ cửa nên máy móc nói: “Mời vào!”

Vương Văn Quảng mỉm cười đẩy cửa bước vào dọa cô giật mình.

“Sao anh lại đến đây vậy?”

Vương Văn Quảng cười cười, không nói gì. Anh đóng cửa lại, đi thẳng tới ôm lấy vợ. Sau đó anh dùng sức một cái nhấc cả người cô lên xoay vòng vòng, lại thêm một vòng, bốn năm vòng mới dừng lại!

Triệu Trân Trân không khỏi bật cười, nắm chặt nắm tay nói: “Buông em xuống nào! Đây là ở trường học! Anh có chuyện gì vui lắm à?”

Vương Văn Quảng thả cô xuống rồi cẩn thận lấy tờ thông báo từ trong túi quần ra.

Sau khi đọc xong, Triệu Trân Trân ngay lập tức quên những gì cô vừa nói và nhào vào vòng tay của chồng mình ngay lập tức!

Từ khi trọng sinh đến nay, cô luôn dặn mình không được khóc nên so với người bình thường cô ít rơi nước mắt hơn, mà nước mắt là thứ vô dụng nhất.

Nhưng lúc này cô đã không còn kìm nén được nữa.

Vương Văn Quảng nhẹ nhàng vỗ lưng cô và nói: “Trân Trân, những năm này vất vả cho em rồi, chúng ta tái hôn đi!”

Nghe vậy, Triệu Trân Trân vội vàng lau nước mắt, không vui nói: “Không được! Em không tái hôn, dựa vào cái gì chứ, anh nói ly hôn là ly hôn, anh nói tái hôn là tái hôn à?”

Nói xong cô còn giận dỗi không thèm quan tâm đến chồng cũ nữa.

Đây là tình huống mà trước nay Vương Văn Quảng không bao giờ nghĩ đến.

Buổi chiều tan học, bốn bé thấy không chỉ có mẹ mà cha cũng cùng về nhà nên đều rất vui vẻ.

Bây giờ Kiến Minh một hơi đi bộ hai ba cây số cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay ở trường mẫu giáo chơi đại bàng bắt gà con nên cậu nhóc gần như điên cuồng chạy cả một buổi sáng. Buổi chiều đi theo Chương Văn Điền học hai tiết, bây giờ thật sự có chút mệt mỏi. Cậu nhóc mở rộng vòng tay nói: “Cha ơi, bế con!”

Vương Văn Quảng vươn tay nhấc cậu nhóc lên.

Kiến Xương hơi hâm mộ nhìn em trai, thằng nhóc nắm chặt lấy góc áo của cha nói: “Cha, hôm nay cha tan làm thật sớm, hôm nay con không có bài tập, lát nữa cha dạy con đánh cờ đi!”

Vương Văn Quảng hiền lành gật đầu.

Vương Kiến Quốc không chịu đeo cặp đàng hoàng, vặn quai đeo trên tay vài vòng rồi quăng qua quăng lại, dường như thằng bé không cần suy nghĩ đã hỏi: “Cha! Sau nay cha vẫn sẽ đến đón chúng con chứ?”

Vốn dĩ cậu bé cho rằng sẽ nghe được câu trả lời phủ định, nhưng không ngờ Vương Văn Quảng lại cười nói: “Đúng vậy, chỉ cần sau này không tăng ca, ngày nào cha cũng sẽ đến đón các con!”

Bình Luận (0)
Comment