Ngày tháng cứ thế thấm thoát trôi qua, kể từ lần đầu tiên họ trình ký dự án cải tạo đất đã trôi qua hai năm. Lúc đó mọi người vẫn còn ở nông trường, hàng ngày ngoài việc phải hoàn thành nhiệm vụ thí nghiệm, còn phải làm công việc đồng áng nặng nhọc. Rất nhiều người kể cả Vương Văn Quảng và hiệu phó Lương đều thực sự nghiến răng nghiến lợi chống đỡ, giống như đi trên con đường tối tăm căn bản không nhìn thấy chút ánh sáng nào ở phía trước. Dù cho sau này họ được thành phố phái đi phổ biến khắp các nơi, tạm thời đạt được tự do cá nhân nhưng họ cũng không dám nghĩ nhiều.
Dự án của họ đã thành công rực rỡ, mang lại lợi ích thực tế cho người dân và cảm giác thành tựu tuyệt vời này không gì có thể thay thế được. Trước đây, khi còn ở nông trường, mọi người đều giống nhau, từ sáng đến tối đều làm những công việc chân tay nặng nhọc, ngoài ra thì chẳng thể làm gì khác.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, nhờ đó mỗi người đã tìm lại được danh dự và sự tự tin đã mất từ lâu.
Quả thực thân phận của tất cả họ vẫn còn là tù nhân lao động, nhưng các tờ báo ở Bình Thành không chỉ đăng tin về vụ mùa bội thu mà còn đặc biệt đăng cả ban khoa học kỹ thuật nông trường của họ, điều này mang lại sự thay đổi trực tiếp nhất đó là họ không cần bước xuống phố với tâm thái chột dạ nữa.
Những người ở công xã Anh Đào có một năng lực rất đặc biệt, người từ nông trường đi ra ngoài, bất luận ăn mặc bình thường như thế nào thì họ nhìn thoáng qua một cái thôi là vẫn có thể nhận ra được. Người như Tiểu Hồ căn bản không quan tâm, nhưng nhiều người vẫn quan tâm. Chẳng hạn như Tiểu Tô, chẳng hạn như hiệu phó Lương, mỗi khi họ ra ngoài đều có thể cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ xung quanh mình.
Nhưng bây giờ thì khác, họ ra đường mua đồ khi người ta biết mình là người của ban khoa học kỹ thuật, không kể người qua đường bình thường, đến nhân viên bán hàng cửa hàng lương thực và của cửa hàng thực phẩm phụ đều nhiệt tình hơn rất nhiều!
Điều khiến họ hạnh phúc hơn vẫn còn phía sau.
Cuối tháng sáu, vào một ngày thứ sáu rất bình thường, Vương Văn Quảng bận rộn ngồi trước bàn điều khiển hơn hai tiếng đồng hồ, công việc còn lại anh sẽ giao cho Tiểu Hồ còn bản thân chuẩn bị ra ngoài hít thở một chút. Vừa mới ra ngoài đã gặp trưởng nông trường Vương đi đến từ phía đối diện, trong tay anh ta cầm một tờ giấy, vẻ mặt vui vẻ nói: “Ôi, hiệu phó Vương, vừa lúc tôi muốn gặp anh đây, anh mau nhìn xem đây là cái gì này!”
Vương Văn Quảng không để tâm tiện tay cầm lấy.
Vài giây sau, anh nắm chặt tờ giấy, phấn khích không nói nên lời!
Tờ giấy này là thông báo nông trường mới nhận được ngày hôm qua, nội dung đại khái như sau: Xét thấy Vương Văn Quảng và hơn hai mươi đồng chí trong thời gian lao động cải tạo đã thể hiện xuất sắc, tất cả dự án phụ trách đã đóng góp to lớn trong việc tăng gia sản xuất cho cây nông nghiệp của Bình Thành. Sau khi cẩn thận nghiên cứu và quyết định, nay khôi phục tư cách cán bộ nhà nước và các đãi ngộ phúc lợi ngay lập tức.
Trưởng nông trường Vương hiểu tâm trạng của anh lúc này, anh ta vỗ vai anh nói: “Chúc mừng! Hai ngày nữa, chính quyền thành phố sẽ đích thân cử người xử lý việc chuyển hồ sơ!”
Rất nhanh Vương Văn Quảng đã bình tĩnh lại, cười nói: “Cám ơn trưởng nông trường Vương.”
Trưởng nông trường Vương mỉm cười, xoa xoa tay nói: “Là như thế này, bất luận là đối với cá nhân hay đối với nông trường chúng ta thì đây đều là chuyện vui lớn. Vì vậy tôi đã bảo đầu bếp Đinh ở nhà ăn chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, chúng ta cùng nhau ngồi ăn cơm trưa, không biết hiệu phó Vương có nể mặt không?”
Vương Văn Quảng gật gật đầu.
Khi anh cầm văn kiện bước vào phòng thí nghiệm một lần nữa, sau khi tất cả mọi người đều biết chuyện, cả căn phòng trực tiếp sôi trào!
Hồ Lợi Nông khoa tay khoa chân nhảy múa vui vẻ, Tiểu Tô vừa nhảy múa vừa hát to, ngay cả hiệu phó Lương cũng không thể không cười ha ha một trận. Không biết ai đã bắt đầu nhưng cuối cùng hai mươi người cùng hát bài “Hát về Tổ quốc thân yêu”.