Chỉ dựa vào những gì ông ta nhìn thấy, cơ bản ông ta có thể phán đoán rằng Trần Hữu Tùng được coi là một cán bộ nhà nước có tư cách.
Đương nhiên, có một thu hoạch ngoài ý muốn chính là cuộc nói chuyện của ông ta và cô cháu dâu Triệu Trân Trân. Đồng chí nữ này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng lá gan không nhỏ, lời gì cũng dám nói ra. Đương nhiên, đều là người một nhà ông ta cũng không thể vì vậy mà bắt lỗi. Lúc đó ông ta nghe xong thì rất ngạc nhiên, sau khi sự việc xảy ra nghĩ lại ông ta mới thấy mình đã bị quyền lực làm cho mù quáng.
Năm nay ông ta đã năm mươi lăm tuổi rồi, nếu không tiếp tục thăng chức e rằng thật sự không còn cơ hội.
Cho nên ông ta không nỡ buông bỏ vị trí bây giờ, hơn nữa có muốn quay về Cục bảo mật cũng là chuyện không thể nữa rồi. Chưa nói đến vị trí đó đã có người thay thế, cục trưởng Từ cũng sẽ nhân cơ hội quậy phá, sẽ không dễ dàng để cho ông ta được như ý muốn.
Bây giờ chỉ có thể đi về phía trước.
Quyết định được đưa ra trong nháy mắt.
“Tiểu Cố, sáng sớm mai cậu đích thân đi một chuyến, đi nộp hai văn kiện này lên trên!”
Thư ký Cố vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng đợi lệnh vội vàng đáp một tiếng, anh ta cẩn thận cất tài liệu vào túi da rồi cười nói: “Cục trưởng Vương yên tâm, nhất định tôi sẽ làm ổn thỏa!”
Vương Quế Sinh gõ bàn ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
“Tiểu Cố, về vấn đề sửa đường này, cậu thấy thế nào?”
Bây giờ các nơi vẫn rất hợp tác với yêu cầu của tổ công tác bọn họ, nhưng việc hàng tháng đến thủ đô báo cáo công việc là không thực tế. Thường thì hai tháng thậm chí là một quý thì các tỉnh, thành phố mới nộp báo cáo công việc một lần, bình thường cũng rất đơn giản khoảng hai hoặc ba trang gì đó.
Chỉ có Bình Thành là khác, Trần Hữu Tùng sẽ nghiêm túc gửi báo cáo công việc qua bưu điện vào cuối mỗi tháng, không chỉ báo cáo chi tiết tình hình thành phố mà những khó khăn vướng mắc gặp phải cũng sẽ không giấu diếm.
Đương nhiên, nếu có tin tức tốt cũng sẽ thông báo trước tiên.
Hai tài liệu mà Vương Quế Sinh nói, một trong số đó là tin tức thị trưởng Trần đã gửi về vụ thu hoạch lúa mì bội thu ở Bình Thành, đây là tất nhiên là chuyện đáng để chúc mừng, nhưng còn một chuyện khác lại có một chút vừa vui buồn lẫn lộn.
Ngay từ một năm trước, Trần Hữu Tùng đã gửi một kế hoạch chi tiết nêu rõ sự cần thiết phải sửa chữa đường đi ở Bình Thành. Tất nhiên một dự án lớn như vậy với tài chính địa phương thì không thể đáp ứng, cũng yêu cầu một khoảng tiền lớn.
Lúc đó Vương Quế Sinh xem rồi đặt nó sang một bên.
Tổ công tác của họ không trực thuộc chính phủ, cũng có quyền hành chính riêng, hơn nữa kinh phí hàng tháng cũng rất dư dả. Nhưng ngoài việc này thì không được rồi, Trần Hữu Tùng cần nhiều tiền như vậy để sửa đường nên trực tiếp đệ đơn xin tiếp ứng tài chính, tổ công tác của họ không quản lý những việc này!
Nhưng bây giờ tình hình hơi khác so với những năm trước.
Thư ký Cố nhìn nhìn lãnh đạo, thận trọng nói: “Sửa đường đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà đây là một công trình lớn, nhất định cũng sẽ tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực. Bây giờ ở giai đoạn này của nước ta điều quan trọng nhất là bắt được tất cả các phần tử phá hoại để đảm bảo xã hội ổn định lành mạnh, vấn đề sửa chữa đường bộ có lẽ có thể trì hoãn một chút!”
Vương Quý Sinh gật đầu, đột nhiên cười nói: “Tiểu Cố, cậu cũng đói bụng rồi phải không, đi, chúng ta nhà ăn thôi. Hôm nay hẳn là đầu bếp Lý trực, bảo ông ta làm một bát thịt kho cho chúng ta ăn!”
Sáng ngày đó, Vương Văn Quảng vẫn bận rộn trong phòng thí nghiệm như trước.
Tiểu Hồ mặc một bộ đồ cách ly màu trắng, tay bưng theo một thùng lớn vật liệu thí nghiệm, dáng đi thoải mái đi đến trước mặt anh cười nói: “Thầy! Em đã tìm thấy đủ mọi thứ rồi!”
Vương Văn Quảng cười tán thưởng nhìn anh ta nói: “Vậy thì cậu điều chỉnh máy đi, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ!”
Tiểu Hồ vui vẻ đáp một tiếng.