Kết quả lãnh đạo cũng lắp bắp, cuối cùng chỉ nói đã báo cáo lên trên, đang đấu tranh giành quyền quản lý hành chính của nông trường. Bây giờ, mặc dù không có kết quả, nhưng vụ thu hoạch lúa mì sẽ sớm kết thúc, để có được lương thực của nông trường thì không thể chờ đợi được nữa, trước tiên phải hành động trước đã.
Ông ta cười ha ha nói: “Có thể trưởng nông trường Vương không biết, nhanh thôi quyền hành quản lý nông trường sẽ chuyển giao cho tỉnh, bây giờ chỉ chờ công văn chính thức nữa thôi!”
Trưởng nông trường Vương cười ha ha nói: “Thật trùng hợp, mấy ngày trước chính quyền Bình Thành cũng tới, cũng nói rất nhanh sẽ lấy được quyền quản lý nông trường!”
Cục trưởng Khưu không ngờ Bình Thành lại ra tay nhanh như vậy, mặt ông ta tối sầm nói: “Đúng là vẫn chưa quyết định gì, nhưng đất đai là của chúng tôi, quyền hành chính nhất định cũng là của chúng tôi! Không lẽ anh giao lương thực cho bọn họ rồi?” Trưởng nông trường Vương không có chống lưng, trước đây chỉ là cán bộ cấp bộ phận bình thường ở cục nông nghiệp Bình Thành.
Trưởng nông trường Vương nhấp một ngụm trà và nói: “Trước khi sự việc được giải quyết xong, mọi tài chính của nông trường đều thuộc về quốc gia, cũng không đơn vị nào có thể lấy đi một cân lương thực vì bất kỳ lý do gì!”
Lời nói đến mức này, cục trưởng Khưu chỉ biết phẩy tay áo bỏ đi.
Lúa mì vụ đông ở Bình Thành bội thu liên tục được các tờ báo lớn đưa tin, thậm chí một số công xã biểu hiện xuất sắc hơn, những câu chuyện cần cù lao động không ngại gian khổ, mệt mỏi cũng được đăng trên báo. Lúc này những người dân bình thường trong thành phố dù vẫn còn đói như trước, dù vẫn chưa mua được thức ăn, nhưng nhìn thấy tin tức trên báo họ cũng yên tâm phần nào.
Lương thực mới vào kho, vẫn cần phơi khô rồi vận chuyển, nhưng điều này chắc chắn sẽ không mất quá nhiều thời gian. Đến lúc đó, kho chứa lương thực sẽ nhập hàng hóa mới, chỉ cần có tiền có phiếu thì hẳn là muốn mua bao nhiêu thì có thể mua bấy nhiêu!
Tin tức này đương nhiên cũng được lãnh đạo cấp tỉnh và cấp trên quan tâm.
Văn phòng tổ công tác thủ đô.
Vương Quế Sinh cau mày liên tục lật đi lật lại xem tài liệu trên tay.
Từ khi trở thành người phụ trách bộ phận này, thật ra ông ta vẫn luôn không có động tĩnh gì lớ. Cục trưởng Từ để lại không ít rắc rối, rất nhiều nơi đều loạn cả lên. Chỉ vì dẹp yên những hỗn loạn này mà ông ta phải tốn kha khá sức lực. Bởi vì vừa không thể làm quá rõ ràng nhưng cũng phải phù hợp với yêu cầu của lãnh đạo cấp trên, chừng mực này thực sự rất khó nắm vững.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất.
Tuy rằng tổ tông nhà họ Vương hiển hách, nhưng đó là những ngày tháng cũ. Cho đến thế hệ bọn họ thì đã không có chênh lệch quá lớn với người bình thường, ngoại trừ người anh trai Vương Giá Hiên coi như có chút thành tích, những người khác đều không có. Vương Quý Sinh có thể nói là tự mình từng bước đi lên, quy củ của chốn quan trường ông ta biết rất rõ, trong đó có một điều đại kỵ đó chính là không thể theo đồng thời hai người, chân đứng hai thuyền hậu quả thường là lật thuyền tự chết đuối.
Nhưng ông ta không thể không làm như vậy.
Trước tết đến Bình Thành một chuyến, mặc dù không có tiếp xúc với quan viên địa phương, nhưng ông ta cũng tự mình quan sát. Tranh thủ ngày nghỉ đi khắp Bình Thành một chuyến, cuối cùng ông ta kết luận rằng mặc dù Bình Thành và những nơi khác đều thiếu lương thực như nhau, nhưng nhưng xã hội vẫn rất ổn định và đoàn kết.
Về cơ bản cuộc sống của người dân không bị ảnh hưởng.
Ví dụ như anh trai và chị dâu của ông ta, mặc dù rất hay phàn nàn về việc mua đồ rất khó, lương thực tinh không đủ ăn, nhưng đến gần cuối năm vẫn mua được lương thực và thịt tươi. Mặc dù mua được không nhiều nhưng vẫn đủ ăn Tết, không những thế, bọn họ còn chạy sang các thuyền chài mua được nhiều tôm cá về.