Người dân không thể ăn no bụng, chính phủ cũng vô cùng gấp gáp, nông trường là một bộ phận của tỉnh Ký đã sớm trở thành mục tiêu.
Hôm nay, trưởng nông trường Vương dẫn người đi kiểm tra kho thóc, bọn họ thu hoạch được nhiều lương thực như vậy, bảo quản là một vấn đề lớn, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. May là nông trường không thiếu người có năng lực, ngay từ trước khi thu hoạch lúa mì, đội xây dựng nông trường đã dựng hai kho chứa lương thực lớn, bởi vì cấu trúc hợp lý, không chỉ có thể thông gió tránh ánh sáng, mà còn có thể ngăn muỗi chống ẩm.
Mặc dù vậy, mỗi ngày trưởng nông trường Vương vẫn thường đến đây kiểm tra.
“Trưởng nông trường Vương! Có người từ tỉnh tới!” Một trợ lý chạy vội tới, thở hổn hển nói.
Trưởng nông trường Vương không nhanh không chậm vỗ vỗ tay, hỏi: “Tỉnh nào?”
Trợ lý kia đáp: “Tỉnh Ký ạ!”
Trưởng nông trường Vương cười lạnh một tiếng, mới vài ngày trước chính quyền thành phố Bình Thành đã phái người đến, ngoài việc khen ngợi công việc trong gần một năm gần đây của anh ta, còn cho anh ta một khoản tiền thưởng cá nhân. Hơn nữa còn tốt bụng nhắc nhở anh ta rằng vì cấp trên đã cắt cung ứng tiền và lương thực, vậy nên lương thực do nông trường của họ trồng trọt tạm thời không cần chuyển giao cho bất kỳ bộ phận nào.
Không ngờ bây giờ lại có một con sói mò đến!
Tỉnh Ký đã cử một trưởng ban và cục trưởng của cục lương thực tỉnh đến, cấp cao hơn trưởng nông trường Vương. Vì vậy, mặc dù nóng lòng muốn lấy lương thực, nhưng thường ngày ra lệnh quen rồi. Hơn nữa gần đây trưởng nông trường Vương đi theo tham gia vào vụ thu hoạch lúa mì, khuôn mặt anh ta bị rám nắng, trông giống như một anh nông dân chân đất vậy.
Cục trưởng Khưu không xem anh ta ra gì, cũng không thèm vòng vo, nói thẳng: “Xin chào trưởng nông trường Vương, chắc hẳn anh cũng biết là nông trường Thanh Hòa thuộc tỉnh Ký, nhưng trong tỉnh có quá nhiều sự vụ không thể quan tâm đến tình hình ở đây. Anh đã được chuyển đến vào năm ngoái đúng không, anh đã thích nghi với môi trường nông trường chưa?”
Trưởng nông trường Vương cười trả lời: “Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm! Mặc dù năng lực của tôi trung bình nhưng bây giờ tôi đang thích nghi rất tốt.”
Cục trưởng Khưu gật đầu nói: “Trưởng nông trường Vương, anh là một đồng chí tốt và có năng lực! Không giấu gì anh, năm nay hạn hán ở tỉnh chúng ta đặc biệt nghiêm trọng, sản lượng lúa mì vụ đông giảm mạnh! Bây giờ rất nhiều người dân đang chịu đói! Nông trường của anh được mùa bội thu, ít nhất cũng được một nghìn tấn lương thực đúng không? Theo chính sách của nhà nước thì nông trường là một đơn vị tập thể, bất kể thu nhập gì cũng phải giao nộp!”
Vị trưởng ban bên cạnh cũng gật đầu nhấn mạnh: “Đúng vậy, nhất định phải giao nộp, cá nhân không được dùng bất kỳ danh nghĩa nào chiếm đoạt tài sản và tài chính của tập thể, một khi bị phát hiện nhất định phải nghiêm trị!”
Đối mặt với sự đe dọa, trưởng nông trường Vương không hề lo lắng, anh ta mỉm cười hỏi: “Nếu nông trường của chúng tôi là đơn vị trực thuộc tỉnh Ký, vậy tại sao lương thực và tiền trước đây không phải từ tỉnh chu cấp đến? Bây giờ cấp trên đã cắt hết tiền và lương thực gần như cả năm của chúng tôi, tỉnh có đền bù cho chúng tôi được không?”
Cục trưởng Khưu là người của cục lương thực, vấn đề tài chính ông ta không rõ lắm, chỉ nói: “Kinh phí của nông trường anh có thể trình ký xin tỉnh, còn vấn đề lương thực tự anh có thể giải quyết, phương diện này thì không cần yêu cầu nữa!”
Trưởng nông trường Vương lại cười cười, tiếp tục hỏi: “Đất của nông trường Thanh Hoà xác thực là thuộc về tỉnh Ký của các vị, nhưng đây là lãnh đạo cấp trên ra lệnh xây dựng, tỉnh của các vị không góp một xu. Hơn nữa tiền và lương thực trước đó cũng do cấp trên trực tiếp cấp xuống cho nông trường, các vị thật sự có quyền quản lý sao?”
Cục trưởng Khưu có chút chột dạ. Trước khi đến nông trường, vì để nói có sách mách có chứng, ông ta đã hỏi lãnh đạo cấp trên về vấn đề này.