Tục ngữ nói rất đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chưa kể tới giữa bọn họ hoàn toàn không có mâu thuẫn gì cả, chỉ là Triệu Trân Trân đột nhiên thích làm mình làm mẩy giận dỗi mà thôi.
Triệu Trân Trân do dự vài giây rồi cắn cắn môi gật đầu.
Không biết có phải cô đã quen với cách giảng bài của Lý Duy Thanh hay không, mà Vương Văn Quảng phải giảng hai lần liên tiếp thì cô mới tính là hiểu hoàn toàn được.
Mấy đứa trẻ không có bài tập nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Kiến Dân và Kiến Quốc đã chạy ra ngoài chơi rồi. Vương Kiến Xương chậm chạp tô màu vẽ, còn Kiến Minh lại là đứa nghiêm túc nhất. Cậu nhóc không phải thi cuối học kỳ, hai ngày gần đây thầy Chương cũng không giao bài tập về nhà nhưng cậu nhóc vẫn thích làm đề.
Cậu nhóc ngồi trên ghế, giở vở bài tập ra làm từng bài từ trên xuống dưới, làm xong một bài lại làm tiếp một bài nữa, mỗi khi làm xong một bài đều cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, căn bản không dừng lại được.
Thời gian làm bài tập lúc nào trôi đi cũng quá nhanh.
Bất tri bất giác đã chín giờ rồi.
Trẻ con phải đi ngủ sớm, Kiến Minh không tự chủ được mà ngáp mấy cái, tốc độ trên tay cũng chậm đi một cách rõ ràng.
“Kiến Minh buồn ngủ rồi à, thu dọn sách vở lại rồi chuẩn bị đi ngủ nhé.”
Kiến Minh nghe lời gật đầu.
Triệu Trân Trân quay đầu nhìn chồng nói: “Văn Quảng, anh đi xem xem sao Đại Bảo và Nhị Bảo muộn thế này rồi mà còn chưa về.”
Diện tích của công xã Anh Đào không tính là lớn, số hộ sống ở đây cũng không quá nhiều, từ đầu ngõ mà họ ở đi thẳng ra ngoài về phía Đông có một vườn hoa ở giữa đường. Nói là vườn hoa nhưng thực tế thì không có hoa chỉ là ở xung quanh trồng rất nhiều những cây cao lớn, vào mùa hè chính là một nơi hóng mát tự nhiên tốt nhất, vừa tới chạng vạng tối đã có rất nhiều người lớn và trẻ con ở khu vực lân cận tới đây vui chơi.
Anh họ Hà Tuấn Sinh của Hà Mai Mai là một cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh. Từ nhỏ cậu bé đã không thích học tập nhưng biểu hiện gần đây hơi có chút tiến bộ, bác cả nhà họ Hà rất vui mừng nên đã mua cho cậu bé một quả bóng rổ mới tinh, ở khoảng đất trống trong công viên làm một cái rổ đơn giản. Không chỉ dạy cho con trai nhà mình chơi bóng rổ mà tới cả Kiến Dân, Kiến Quốc với mấy đứa trẻ đứng ở gần đó cũng đều biết chơi luôn rồi.
Những loại hoạt động như đánh bóng rổ này rất dễ dàng khiến cho những đứa trẻ choai choai này mê mẩn, chỉ cần có thời gian thì đám trẻ này chắc chắn sẽ chạy tới sân bóng.
Hà Tuấn Sinh học hành không tốt nhưng tế bào vận động lại rất phát triển, có rất nhiều trò chơi đều chơi rất tốt. Cậu bé cũng là đứa chơi bóng rổ tốt nhất trong đám trẻ con, hơn nữa thái độ cũng rất nghiêm túc, mỗi lần trước khi chơi bóng rổ thì đều nghiêm túc chia đội, cuối cùng ai thắng ai thua cũng đều phân rõ ràng rành mạch.
Về chuyện học tập thì Vương Kiến Quốc không bằng Vương Kiến Dân, nhưng chơi bóng thì lại vượt xa anh trai. Mỗi lần rút thăm chính là đối tượng được mọi người tranh đoạt. Nhưng trình độ của thằng bé có tốt như thế nào đi chăng nữa thì vẫn kém hơn Hà Tuấn Sinh một khoảng cách nhất định, thế nên thường thì Hà Tuấn Sinh cùng đội với ai thì đội đó cũng sẽ thắng.
Nhưng hôm nay có chút bất ngờ, Vương Kiến Quốc, Vương Kiến Dân, Hà Tuấn Lễ với hai đứa con nhà họ Kim ở trong ngõ lập thành một đội với nhau. Một phát thắng luôn ba ván liền khiến Hà Tuấn Sinh không phục vẫn luôn la hét không nghỉ, trời tối rồi còn mượn ánh trăng đánh thêm một ván nữa nhưng mà thật đáng tiếc, ván này cậu bé vẫn thua.
Lúc này Vương Kiến Dân kiến nghị: “Hôm nay muộn quá rồi, nếu không về mẹ tớ sẽ không vui đâu, ngày mai chúng ta đánh tiếp nhé.”
Hà Tuấn Sinh cúi đầu ỉu xìu gật đầu.
Trong đội ngày hôm nay của cậu bé có một đứa trẻ họ Bạch, chú nhỏ trong nhà làm bảo vệ ở cửa lớn của nông trường, biết nhiều chuyện của nông trường hơn người khác.