Bình thường lúc chơi với nhau cậu nhóc Bạch Ái Quốc này luôn có ý tránh Kiến Dân và Kiến Quốc, bây giờ lại bị thua bởi hai anh em này nên cậu bé có chút không phục mới nói với Hà Tuấn Sinh: “Anh Tuấn Sinh, chúng ta chơi bóng rổ không thể người nào cũng có thể chơi được, có những người là con cái của năm phần tử xấu, không xứng chơi cùng chúng ta đâu.”
Đám trẻ có mặt đều sửng sốt.
Vương Kiến Dân là người phản ứng lại đầu tiên “Bạch Ái Quốc, tốt nhất là mày nói cho rõ ràng, ai là con cái của năm phần tử xấu chứ hả?”
Bạch Ái Quốc cười chế giễu trả lời: “Tao nói ai thì trong lòng người đó hiểu rõ, đừng cho là người khác không biết cha mày chính là tội phạm đang bị lao động cải tạo.”
Lúc trước Triệu Trân Trân từng đặc biệt dặn dò bọn trẻ, nếu có người nói xấu cha thì không thể vì tức giận kích động mà động tay động chân. Nhưng hai năm gần đây đã không có người nào nói như thế này nữa rồi, thế nên Kiến Dân và Kiến Quốc vừa mới nghe thấy lời của Bạch Ái Quốc đã lập tức nổi giận.
Vương Kiến Dân tức giận phừng phừng nói: “Cha tao không phải là tội phạm bị lao động cải tạo, cha tao đi làm ở ban khoa học kỹ thuật của nông trường. Nếu không phải cha tao dẫn người làm dự án nghiên cứu thì hoa màu của chúng ta cũng không thể bội thu, bây giờ căn bản cũng sẽ không có nhiều lương thực để ăn.”
Chuyện này Bạch Ái Quốc cũng từng nghe chú mình nhắc tới, quả thật là cha của Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc rất lợi hại. Vì cửa hàng lương thực có đủ hàng nên đi mua lúc nào cũng có, hơn nữa còn không phải xếp hàng. Bà nội cậu bé vì chuyện này mà vui vẻ nhắc đi nhắc lại mấy lần. Nhưng đồng thời chú cậu bé cũng nói, cha của nhà họ Vương có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng là tội phạm phải lao động cải tạo, vì hồ sơ nhân sự vẫn đang để ở nông trường.
Bạch Ái Quốc hừ một tiếng, nói: “Cha mày chính là tội phạm phải lao động cải tạo, nếu không vì sao mà chú ấy cứ không dám về nhà?”
Quả thật, Kiến Xương với Kiến Quốc còn nhỏ nên không nghĩ nhiều như thế, nhưng Kiến Dân và Kiến Quốc thật sự đã chú ý tới từ lâu rồi, cha bọn trẻ không giống người bình thường, lúc nào cũng tối mò tối mịt ngày thứ bảy mới về nhà. Chủ nhật cũng không ra khỏi cửa nhà cho dù các em trai có năm nỉ như thế nào đi nữa cũng không đưa các em ra ngoài chơi.
Hơn nữa cũng không đợi tới sáng sơm thứ hai mà tối chủ nhật cha đã đi rồi.
Quả thật là giống như đang trốn người khác vậy.
Bạch Ái Quốc thấy Kiến Dân và Kiến Quốc sửng sốt thì cực kì đắc ý, nói với Hà Tuấn Sinh: “Anh Tuấn Sinh, sau này chúng ta đừng chơi chung với con cái của tội phạm phải lao động cải tạo nữa nhé?”
Vương Kiến Dân đã nhịn cậu bé này lâu rồi, lúc này nghe thấy chữ tội phạm phải lao động cải tạo thì xông lên phía trước xô ngã cậu ta.
Hai đứa trẻ nhanh chóng lao vào đánh nhau, Vương Kiến Quốc sợ anh trai bị thiệt nên đương nhiên bước tới trước giúp đỡ, xúm vào một chỗ đánh nhau với em họ của Bạch Ái Quốc không tách ra được.
Những người tới đây hóng mát mới bắt đầu còn tưởng mấy đứa trẻ chơi với nhau, sau đó đám nhóc Hà Tuấn Sinh không ngăn cản được hốt hoảng lo sợ đi gọi người thì mới tách chúng ra được.
Lúc Vương Văn Quảng tìm thấy hai đứa con trai nhà mình, chiến đấu cũng vừa mới kết thúc.
Đừng thấy bình thường cậu bé Vương Kiến Dân luôn văn nhã yên tĩnh nhưng thật ra lại rất biết đánh nhau. Lần này mặc dù không dùng gạch để đánh Bạch Ái Quốc nhưng Bạch Ái Quốc vẫn bị đánh cho khóc kêu cha gọi mẹ như cũ. Thông qua chuyện lần trước cậu bé đã học được rồi, sẽ không đánh vào mặt mà tìm kiếm những nơi không bị chú ý để đánh. Vương Kiến Quốc cũng không kém cạnh, em họ của Bạch Ái Quốc cũng bị đánh cho rất thê thảm.
“Đại Bảo, Nhị Bảo. Sao các con có thể ra tay đánh người thế, còn xuống tay đánh một cách tàn nhẫn như thế này, nói xem xem có chuyện gì nào?”