Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc cúi đầu quay mặt sang chỗ khác không để ý tới anh.
Hà Tuấn Sinh vội vàng nói nguyên nhân sự việc ra một lần, hơi xấu hổ nói: “Chú Vương, chuyện này đều trách cháu, là cháu thua nhưng cứ không chịu nhận thua thế nên các bạn mới đánh nhau.”
Vương Văn Quảng nghe xong thì nhìn Kiến Dân và Kiến Quốc với ý xin lỗi, đang chuẩn bị giải thích với các con thì đứa trẻ họ Kim đứng ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Chú Vương, thế rốt cuộc chú có phải là tội phạm phải lao động cải tạo không?”
Dù sao thì lời nói của trẻ con cũng không có ý gì, hơn nữa anh cũng đã khôi phục lại thân phận rồi, Vương Văn Quảng cười nói: “Đương nhiên là không phải rồi, bây giờ chú là cán bộ quốc gia đó.”
Đứa trẻ họ Kim rất vui vẻ quay đầu nói: “Bạch Ái Quốc, cậu đừng có mà nói nhăng nói cuội nữa, nếu không chúng tớ sẽ không chơi với cậu nữa đâu.”
Bạch Ái Quốc vẫn không tin, chẳng qua là cậu bé đã bị đánh nên không nói năng thêm gì nữa.
Vốn dĩ trời đã muộn rồi, bọn trẻ cũng mệt mỏi lắm rồi, sau khi nói rõ ràng thì Hà Tuấn Sinh cùng những đứa trẻ khác cũng chạy về nhà, tới cả Bạch Ái Quốc với em họ cũng hậm hực đi về.
Vương Văn Quảng bước tới trước vỗ vỗ vai Kiến Dân với Kiến Quốc nói: “Đại Bảo Nhị Bảo, cha trách nhầm các con rồi, chúng ta mau về nhà đi. Về nhà rồi cha sẽ nói một cách chi tiết cụ thể về việc này cho các con nhé.”
Kiến Dân và Kiến Quốc đã tò mò về chuyện của cha từ lâu rồi, nghe thấy thế thì gật đầu.
Về tới nhà, Vương Văn Quảng nói tới cuộc sống du học của mình đầu tiên.
Vương Kiến Quốc không nén được tò mò hỏi: “Cha, người nước ngoài có phải là rất giống quỷ không?”
Vương Văn Quảng lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, nhưng mà tóc của họ màu vàng, mắt cũng là màu xanh dương đó.”
Vương Kiến Quốc sửng sốt, nói: “Thé còn không phải là quỷ sao?”
Triệu Trân Trân ở bên cạnh quở trách cậu bé: “Nhị Bảo nói mò cái gì thế, nghe cha con nói xong đi đã.”
Tâm điểm chú ý của Vương Kiến Dân không giống em trai, cậu bé hỏi: “Cha ơi, vì cha ra nước ngoài học tập nên mới bị đưa tới nông trường thành tội phạm bị lao động cải tạo à?”
Triệu Trân Trân không quá đồng ý với việc chồng mình nói chuyện này với các con, cô chau mày nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, cha các con bây giờ đã khôi phục thân phận là cán bộ nhà nước rồi. Sau này nếu còn có người nhắc tới mấy chữ tội phạm bị lao động cải tạo nữa thì không cần đánh nhau với người ta mà về nhà bảo với mẹ, mẹ nhất định sẽ tới nhà của họ để cải tạo suy nghĩ tư tưởng, phê bình họ một cách nghiêm khắc.”
Đương nhiên Vương Văn Quảng cũng phản đối việc các con đánh nhau, nhưng chính vì như thế nên anh mới cảm thấy Kiến Dân và Kiến Quốc không còn bé nữa, nên được biết chân tướng.
Vương Kiến Quốc gật đầu thể hiện đồng ý với lời nói của mẹ.
Vương Kiến Dân lại bướng bỉnh xị mặt nhỏ ra không lên tiếng phản kháng.
Triệu Trân Trân thở dài, thấy vấn đề của con trai lớn cần phải nói chuyện tử tế mới được. Mặc dù Kiến Dân là một đứa trẻ hiểu chuyện, các phương diện đều thể hiện cực kỳ ưu tú, nhưng chỉ có duy nhất việc quản lý cảm xúc thì làm không được tốt lắm. Mặc dù cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa tới mười một tuổi, nhưng nếu không uốn nắn kịp thời thì nói chưa chừng sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt.
Cô bước tới ôm lấy vai con trai lớn nói: “Đại Bảo, mẹ hỏi con một câu, trước hết khoan nói tới chuyện Bạch Ái Quốc nói gì, con ra tay đánh người trước là không đúng phải không?”
Vương Kiến Dân nghe thấy câu này của mẹ thì lại càng không vui hơn, đẩy cánh tay cô ra nói: “Cha con không phải tội phạm bị lao động cải tạo, mẹ con cũng không phải người phụ nữ xấu xa hư hỏng. Chúng nó đứa nào dám nói như thế thì con sẽ đánh chúng, đánh chết chúng.”